Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chuyện tình ngọt ngào của chàng cảnh sát và hộ sĩ - 16.

Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:03:57
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

34.

Sáng sớm khi mở mắt ra, tôi phát hiện đầu mình đang gối lên cánh tay của Lục Tấn Nguyên, anh nằm sát sau lưng tôi, một cánh tay khác ôm chặt lấy bụng tôi. Cảm giác da thịt kề sát khiến tôi nhận ra rất rõ ràng — dưới chăn bây giờ, cả hai chúng tôi đều không mặc gì.

Khi đầu óc tôi bắt đầu hoạt động, những hình ảnh ám muội giữa tôi và anh trong bóng tối đêm qua lại cứ hiện lên không ngừng.

Từng hơi thở dài đều đều sau gáy anh phả vào da tôi, tôi xấu hổ đến mức không dám đánh thức anh.

Trời đã sáng, ánh sáng lùa qua khe hở của tấm rèm dày, căn phòng vẫn còn âm u, nhưng tầm nhìn đã rõ ràng.

Tôi nhẹ nhàng vươn tay định gỡ cánh tay anh đang vòng qua bụng mình, không ngờ mới đẩy nhẹ một cái, anh như phản xạ tự nhiên lại siết chặt tôi hơn.

Phần dưới thắt lưng tôi do động tác đó càng dán chặt vào anh, sự cứng rắn bất ngờ chạm vào khiến tôi giật mình, vội gỡ tay anh ra và bước xuống giường.

Lục Tấn Nguyên bị hành động của tôi đánh thức, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ. Thấy tôi đứng trần truồng bên giường, anh lập tức ngồi bật dậy nói:

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

“Cẩn thận kẻo lạnh, mau chui lại vào chăn đi.”

Lời anh nhắc nhở khiến tôi giật mình, lúc này mới ý thức được mình còn chưa mặc quần áo.

Tôi luống cuống cúi xuống tìm đồ, còn chưa kịp tìm được thì đã bị anh bế lên.

Lục Tấn Nguyên vừa bế tôi đi về phía phòng tắm vừa nói:

“Tỉnh rồi thì đi tắm trước đã.”

Tôi nói:

“Em biết phòng tắm ở đâu mà.”

Anh cúi đầu nhìn tôi, trong mắt ánh lên ý cười:

“Ừ, anh biết là em biết, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh muốn bế em qua đó.”

Trong ánh sáng rõ ràng của căn phòng, dưới ánh mắt anh, tôi không biết trốn đi đâu. Thế là tôi đành vòng tay ôm lấy cổ anh, nửa người trên dựa vào người anh, tựa đầu lên vai anh để tránh ánh nhìn trực diện.

Ngực anh rộng và rắn chắc, làn da trần nóng ấm truyền sang người tôi khiến tôi càng thấy xấu hổ hơn.

Sau khi hai chúng tôi tắm rửa và dọn dẹp xong thì đã quá giờ ăn sáng, thế nên bữa sáng của khách sạn mà Lục Tấn Ỷ đặt, dù có ngon đến đâu, tôi và Lục Tấn Nguyên cũng không có cơ hội được nếm thử.

35.

Trên đường về, tôi ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì trời đã về chiều, Lục Tấn Nguyên đang ngồi trong xe đợi tôi, xe đỗ dưới lầu nhà tôi.

Anh thấy tôi động đậy thì nghiêng người nhìn tôi, giọng nhẹ nhàng hỏi:

“Có phải đêm qua mệt quá không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/16.html.]

Tôi vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ màng, biểu cảm thì nghiêm túc mà câu nói thì lại… toàn lời “hổ sói”!

Tôi cúi đầu giả vờ dụi mắt, không dám nhìn thẳng vào anh:

“Lục Tấn Nguyên, anh cố ý hỏi như vậy đúng không!”

Anh vươn tay xoa đầu tôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Tiếp theo, cửa bên ghế phụ nơi tôi ngồi cũng mở ra, giọng Lục Tấn Nguyên vang lên từ phía bên kia:

“Em có giận không?”

Hả? Câu hỏi gì vậy?

Tôi đầy nghi hoặc quay sang nhìn anh, anh có vẻ hơi trầm ngâm, đang quan sát tôi. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt tôi thì lại lập tức nở nụ cười.

Tôi nói:

“Nếu em nói em đã mong đợi điều này từ lâu rồi, anh tin không?”

Câu đó khiến nét mặt anh dịu lại đôi chút, khẽ bật cười, cúi đầu lắc đầu bất đắc dĩ, rồi lại nhìn tôi thở phào một hơi, nói:

“Anh chỉ sợ em sẽ hối hận thôi.”

Tôi hỏi lại:

“Nếu em nói em hối hận thì anh tính sao?”

Anh khựng lại, nét mặt vừa dịu đi lại lập tức căng thẳng:

“Vậy anh sẽ tìm cách để bù đắp cho em…”

Tôi nghiêng người lại gần, hỏi nhỏ:

“Ừm, Lục Tấn Nguyên, anh định bù đắp thế nào?”

Anh nhìn tôi nhưng không nói gì, chắc cũng nhận ra giọng tôi mang theo chút mỉa mai.

Tôi ngồi thẳng dậy, đẩy anh ra rồi bước xuống xe. Trước khi đi, vì bực mình tôi còn quay đầu lại nói:

“Bố mẹ anh với bố mẹ em đã đang bàn chuyện cưới xin rồi, vậy mà anh còn hỏi em có hối hận không? Từ ngày đầu chúng ta bên nhau, anh đã luôn nói em sẽ hối hận. Nếu em không cho anh thấy là em không hối hận, chẳng phải lại làm anh thất vọng sao?”

Anh vừa nghe xong liền bước lên định đuổi theo, tôi vội vàng nói thêm:

“Anh đừng qua đây! Em chỉ là đang vô lý mà nổi giận thôi! Em muốn về ngủ, đừng quản em.”

Tôi và Lục Tấn Nguyên thật ra rất ít khi cãi nhau, tôi cũng chẳng hay giận anh. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần anh nhắc đến chuyện tôi có hối hận hay không, tôi lại cực kỳ bực bội.

Có lẽ là vì tôi quá muốn bày tỏ rõ ràng tình cảm của mình với anh, hoặc cũng có thể là vì sau từng ấy thời gian bên nhau, mà anh vẫn giữ cái suy nghĩ như thuở ban đầu khiến tôi cảm thấy hụt hẫng.

Dù tôi hiểu rằng anh làm vậy vì quá quan tâm và thận trọng, nhưng cứ nghĩ đến là trong lòng lại không khỏi thất vọng.

Loading...