khi vác cây lau nhà rượt cô bốn tầng lầu, từ đó ai dám bén mảng đến sổ ghi chép của nữa.
Họ bắt đầu giở trò ngầm như dùng chổi lau sàn chắn cửa, nhốt trong buồng vệ sinh, hoặc tung tin với Chu Phàm Tuấn “quan hệ mờ ám”.
Nhờ Diêu Dao và Doãn Hành Vũ mặt ngăn cản, tình hình càng trở nên hỗn loạn như nồi lẩu thập cẩm.
Có là đào hoa tinh, một lừa gạt tình cảm của ba .
Và thêm một biệt danh mới trong trường:
Kẻ gian xảo đến từ nông thôn.
13
Thật chỉ cần Chu Phàm Tuấn lên tiếng, mấy cô fan cuồng đó chắc chắn sẽ dừng . chỉ một bên xem trò vui.
Cậu đang chờ chủ động cầu xin.
Còn những kẻ mong ngã ngựa thì đang hả hê ăn mừng dòng bình luận:
【Ai hiểu chứ, nữ phụ gặp xui mà thấy hả dễ sợ, đáng đời!】
【Cười c.h.ế.t mất, giỏi lắm ?】
【Không lẽ tưởng thật là thể gả hào môn? Nằm mơ nhiều quá đấy!】
những dòng bình luận , chà xát hai tay, dậy bước tới mặt Chu Phàm Tuấn.
: “Sắp tới nghỉ .”
Chu Phàm Tuấn hạ chân từ bàn xuống, gật đầu: “Ừm, em định , nghỉ lễ thấy mặt nữa, nên em vui lắm đúng ? Em những câu kiểu cố tỏ lạnh nhạt như giống đang tán tỉnh lắm ?”
lắc đầu.
“ định là, chơi với ?”
Chu Phàm Tuấn sững một chút, khóe miệng cong lên, nụ hiện đầy ý tứ:
“Được thôi, em chủ động thế cơ mà…”
14
Và , Chu Phàm Tuấn leo lên chiếc máy cày chạy thẳng về thôn Dữu Thụ.
Chiếc áo khoác trị giá 34,500 tệ của dính đầy bùn đất, cả run bần bật theo nhịp giật cục của máy cày, miệng thì liên tục phát tiếng “ớ ớ ớ ớ”.
“Dư Đào Tử –– ớ ớ –– đưa –– ớ ớ –– tới cái nơi quái quỷ nào hả?”
siết chặt chiếc áo gió, ngậm miệng .
Hehe, ai mở miệng là đó ăn bụi. Chỉ đồ ngốc mới mở miệng.
Máy cày dừng ở cổng làng, nhẹ nhàng nhảy xuống, tiện tay kéo Chu Phàm Tuấn giờ như con cá mắc cạn lôi tuột từ xe xuống.
Hồng Trần Vô Định
Chân mềm nhũn, cả đổ nghiêng về phía , lúc tiếp đất còn “ớ…” một tiếng.
“Nội ơi! Con dẫn bạn học về đây!!” – hét lớn một tiếng, kéo lết như kéo bao tải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/co-gai-nong-thon-chan-chat/chuong-6.html.]
Bà nội lập tức từ trong nhà run rẩy bước , khuôn mặt hiền hậu nở nụ tươi rói: “Về ? Mau nhà mau nhà.”
Sân nhà quét dọn sạch sẽ, trong nhà cũng gọn gàng tươm tất. Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, soi sáng mâm cơm: mấy cái bánh bao to tròn, đĩa rau trộn xanh đỏ mắt, và món rau củ hầm còn bốc nghi ngút.
Thơm xỉu.
thả Chu Phàm Tuấn phịch xuống ghế, cởi áo gió bắt đầu ăn.
Chu Phàm Tuấn như hình, nghiêng nghiêng ghế, một lời.
Lúc , dòng bình luận sống dậy.
【Trời ơi, nữ phụ tính dùng “ ấm gia đình” để cảm hóa nam chính á? Quê mùa quá thể.】
【Thật sự nghĩ vài cái bánh bao thể nam chính cảm động hả? Ba chẳng qua quá bận, chứ thường ngày gì nấy, thiếu gì mấy cái bánh bao ?】
Chu Phàm Tuấn nhướng mắt mâm cơm, với vẻ khó chịu: “ ăn fast-carb.”
“ hiểu cái gì carbon với chả gì. Muốn ăn thì ăn, ăn thì nhịn, đói c.h.ế.t ráng chịu.” – cắm đầu ăn, chẳng buồn ngẩng lên.
Bà nội lãng tai, rõ gì, thấy ăn thì hỏi : “Thằng bé ăn cơm?”
hét to: “Trên đường ăn ! Bà khỏi lo!”
Ăn bụi tính là ăn chắc? Hehe.
Ăn no xong, kéo Chu Phàm Tuấn ruộng nhà , quăng cho một cái cuốc, :
“Làm việc .”
Chu Phàm Tuấn cuối cùng cũng hồn, dám tin hỏi : “Làm việc? Em dẫn về đây để bắt việc á?”
, dẫn về đây chính là để cày ruộng.
Tuy giờ nhà còn khó khăn nữa, nhưng bà là một nông dân chính hiệu, thể nào bỏ mảnh đất ruộng của . Bà thường than nhớ ruộng, cứ nhắc mãi ở thành phố.
Ba hiểu, nhưng thì phần nào hiểu .
Bởi vì trong lòng mỗi đều điều thể buông bỏ.
Thứ thể buông bỏ là kỳ vọng của bà dành cho .
Thế nên lúc mấy dòng bình luận đầu tiên chửi là nữ phụ độc ác, chẳng để tâm chút nào.
Bởi vì tin chắc, – Dư Đào Tử – là bảo bối trong mắt bà . Bà bụng, thông minh, điều, thì chính là bụng, thông minh, điều.
Sao thể là nữ phụ độc ác ?
Cùng lắm thì chỉ là một đứa dốt chữ thôi.
Kỳ nghỉ , bàn với ba cần du lịch cả nhà nữa. Họ dẫn em gái chơi là , còn về quê với bà.
Dù thì bà cũng lớn tuổi , dọn nhà nấu cơm đủ mệt, mà còn bắt bà xuống ruộng việc thì khác nào hành hạ già.
thì , nhưng tự .
Dù cũng một tên ngốc như Chu Phàm Tuấn ở đây, bóc lột thì phí của trời.