Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Con Đường Phía Trước - 8

Cập nhật lúc: 2025-06-10 08:10:05
Lượt xem: 7,736

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

09

 

Lục Thời Di không quay về.

 

Anh ta đến Đại học Kinh Đô mỗi ngày.

 

Tôi vào học, anh ta ngồi ở hàng ghế cuối trong lớp.

 

Anh ta sẽ mua sẵn món nước mà tôi thích, giữ chỗ ngồi cho tôi, thậm chí không biết bằng cách nào mà kiếm được cả thẻ cơm, mỗi lần tôi đến căng-tin, anh ta đã gọi sẵn phần ăn tôi yêu thích, ngồi chờ.

 

Đến ngày đèn đỏ, anh sẽ chuẩn bị sẵn nước đường đỏ.

 

Ngày mưa, anh mang thêm ô và áo khoác đứng đợi trước cửa lớp.

 

Anh ta làm tất cả những điều đó như một chuyện hiển nhiên, như thể chúng tôi vẫn là cặp đôi thanh mai trúc mã như trước kia.

 

Nhưng tôi chưa từng đi đến chỗ anh, cũng không hề đáp lại.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Mọi thứ đều trở thành màn độc diễn của riêng anh ta.

 

Bạn cùng phòng tò mò hỏi tôi:

 

“Đó là bạn trai cậu à?”

 

Tôi chỉ đáp: “Bạn trai cũ.”

 

“Trời ơi.” — các cô ấy tròn mắt ngạc nhiên.

 

“Một anh người yêu cũ vừa đẹp trai vừa si tình như vậy, mà cậu cũng nỡ chia tay sao?

 

“Hay là… quay lại luôn đi?”

 

Anh ta cứ kiên trì như thế suốt một tháng.

 

Và rồi, trong một buổi hoạt động của câu lạc bộ, tôi có người theo đuổi mới.

 

Đó là một anh khóa trên năm ba, chủ nhiệm câu lạc bộ khởi nghiệp của trường.

 

Anh ấy đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, và ngay khi còn là sinh viên đã tự mở một công ty riêng.

 

Hôm đó, anh ấy chặn tôi lại trước căng-tin.

 

“Tống Đường, anh đã chú ý đến em từ ngày đầu em nhập học rồi.”

 

Anh ấy lịch sự nói tiếp:

 

“Anh chỉ muốn hỏi… em có bạn trai chưa?”

 

Ngắn gọn, thẳng thắn.

 

Đúng lúc đó, cảnh tượng ấy bị Lục Thời Di bắt gặp.

 

Anh ta trông rất hoảng, định bước lên, giống như những lần trước hồi cấp ba, muốn đường hoàng tuyên bố tôi là của anh ta.

 

Nhưng đi được hai bước, anh ta khựng lại.

 

Vì anh ta nghe thấy tôi nói:

 

“Em không có bạn trai.”

 

“Vậy thì tốt quá.”

 

Anh khóa trên mỉm cười.

 

Sau khi anh ấy rời đi, tôi xoay người lại, bàn tay lập tức bị ai đó kéo mạnh.

 

“Đừng đồng ý với anh ta.”

 

Tôi đối mặt với đôi mắt đỏ hoe của Lục Thời Di.

 

“Tống Đường, anh xin em, đừng đồng ý với anh ta…”

 

Tôi chợt nhớ đến cuộc điện thoại của dì Lục gọi cho tôi tối hôm qua.

 

“Tống Đường, chuyện tình cảm của tụi con, người lớn bọn dì không can thiệp.

 

Con đậu Kinh Đại, ai cũng vui mừng cho con.

 

Nhưng nếu Lục Thời Di cứ mãi không quay về, thì trường Nam Đại sẽ không thể giữ chỗ cho nó mãi được.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-duong-phia-truoc/8.html.]

“Con biết nó đã hy sinh bao nhiêu cho cuộc thi rồi mà. Coi như dì xin con… khuyên nó quay về đi, được không?”

 

“Lục Thời Di, anh nên quay về rồi.” — tôi nói.

 

10

 

Lục Thời Di ban đầu nhất quyết không chịu quay về.

 

Nhưng ba ngày sau, cuối cùng anh ta cũng về lại Nam thị.

 

Vì bà nội Lục ngã bệnh.

 

Hai ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ ông nội.

 

“Cháu gái ngoan của ông, có lẽ cháu phải về một chuyến rồi.”

 

“Có chuyện gì vậy ông ơi?”

 

“Haiz, lại là thằng nhóc nhà họ Lục. Giờ nó sống c.h.ế.t không chịu đi học, đòi bỏ trường để ôn thi lại, thi vào Kinh Đại. Ông nội Lục với bà nội Lục vì chuyện này mà phát bệnh luôn rồi.

 

“À đúng rồi, nó còn làm loạn lên đòi tuyệt thực.

 

“Cháu cũng biết cái thân thể yếu ớt của nó từ nhỏ rồi đấy, giờ thì nằm bẹp luôn.

 

“Ông còn phải dùng dịch vụ y tế cá nhân của Tống thị mình để gọi bác sĩ đến truyền dịch cho nó.”

 

Ông tôi thở dài:

 

“Ông biết cháu đã quyết rồi, không muốn quay lại với nó.

 

“Nhưng ông nội và bà nội Lục từ trước đến giờ đối xử với cháu không tệ.

 

“Cháu về giúp ông khuyên nó một tiếng đi, bảo nó mau mau quay lại trường, đừng có làm loạn khắp nơi nữa.”

 

Thế là tôi mua vé máy bay sớm nhất để quay về Nam thị.

 

Vừa gặp tôi, bà nội Lục đã rơm rớm nước mắt.

 

“Con nói xem, hai đứa đang yên đang lành, sao tự nhiên lại thành ra thế này?

 

“Thằng Thời Di nó chọc giận con chuyện gì, con cứ nói với bà.

 

“Bà thay con đánh nó, được không?”

 

Tôi lắc đầu:

 

“Bà ơi, bà giữ gìn sức khỏe cho tốt nhé. Cháu lên lầu khuyên anh ấy một chút.”

 

Nhưng khi tôi vừa lên đến nơi, trước cửa phòng của Lục Thời Di lại nhìn thấy Trần Hỉ.

 

Cô ta đang cầm một bát cháo trắng, dịu giọng khuyên nhủ Lục Thời Di:

 

“Anh Thời Di, đừng như vậy nữa…”

 

“CÚT! Ai cho cô đến đây? Tôi đã nói là sau này cô không được bước chân vào nhà tôi nữa mà?!”

 

“Em thay mẹ đến, hôm nay mẹ em bị ốm…”

 

Vừa mở miệng, mắt Trần Hỉ đã đỏ hoe như thường lệ.

 

“Anh không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho những người thật sự yêu anh chứ?”

 

Cánh cửa như bị ai đá mạnh một phát.

 

“Tôi bảo cô CÚT! Cô không nghe rõ hả?!”

 

“Em không đi!”

 

Trần Hỉ cứng đầu nói.

 

“Em không giống cô ấy, vô tình vô nghĩa như vậy. Em không chịu nổi khi nhìn thấy anh tự hành hạ bản thân vì một người không xứng đáng!

 

“Hôm nay anh không ăn, em cũng không ăn!

 

“Anh tuyệt thực mấy ngày không đi học, em cũng tuyệt thực mấy ngày không đi học cùng anh luôn!”

 

“Cô ăn hay không ăn thì liên quan gì đến tôi? Cút!”

 

Nhưng đúng giây sau đó, đôi mắt vốn ảm đạm của Lục Thời Di chợt sáng bừng lên.

 

Anh ta thấy tôi.

Loading...