Con đường tà khí - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-12-22 10:59:03
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
thở hổn hển: "Ông ơi, trong sân bốn lạ đến nhờ ông lái xe. Họ khiêng cáng xác Triệu Xuân Sinh. Cháu tận mắt thấy ngón tay cử động mà họ tin!"
Mặt ông biến sắc: "Hóa xác bọn họ lấy trộm! Khốn kiếp, đại họa !"
Bà nội vội ngăn: "Ông già đừng nhúng tay chuyện oan nghiệt."
Ông thở dài: "Triệu Xuân Sinh tìm đến , thể giải quyết." Rồi sang bảo bà: "Bà chuẩn mổ lợn. Canh Tý đêm nay, sẽ gặp ."
Bà giật : "Ông điên ? Gặp c.h.ế.t!"
Ông lặng thinh xuống đất, giọng trầm đặc: "Bọn họ khó thoát hung hiểm."
Khi cả nhà trở về, sân nhà ngổn ngang m.á.u me. Bốn đàn ông và xác c.h.ế.t đều biến mất. Ông dội nước rửa sân, cầm rìu chặt bỏ ngưỡng cửa.
Bà lắc đầu: "Ông thật sự mất trí !"
Ông chẳng gì, cùng bà chuồng bắt lợn. Tiếng lợn kêu thét. Bà hứng đầy xô m.á.u tươi. Ông bảo : "Cát Tường đem bút lông đây."
Những nét chữ nguệch ngoạc bằng m.á.u lợn loang lổ cổng, từng giọt đỏ tươi chảy dài như những giọt nước mắt ma quái.
Ông xong chữ, đầu với bà : "Bà , đêm nay dù chuyện gì xảy cũng đừng mở cửa, giữ chặt Cát Tường."
Bà thở dài: "Chuyện gì? Ông bụng giúp , ai ngờ chuốc họa ."
Ông im lặng, như mặc nhiên thừa nhận lời bà.
Chớp mắt trời tối đen. Ông bày hương án giữa sân, bàn đặt thịt lợn sống, m.á.u lợn tươi cùng một chiếc gương đồng.
Ông trầm giọng: "Bà đưa Cát Tường phòng ."
Bà lo lắng nhắc nhở: "Ông cẩn thận đấy."
Nói bà dắt phòng, khóa chặt cửa . trèo lên giường, áp mặt khe cửa sổ nhỏ dòm sân.
Bỗng nhiên, một bóng lù lù hiện cổng. Dưới ánh trăng mờ, nhận khuôn mặt của Triệu Xuân Sinh. Hắn gập lưng tiến sân, đôi mắt đỏ ngầu rực lửa căm hờn.
Ông vội vàng chắp tay xá lia lịa: "Xuân Sinh , chuyện lão hứa mà giữ lời, quả là tại lão già . Mong cháu bỏ qua cho..."
Dứt lời, ông nâng bát m.á.u lợn sống uống một cạn sạch.
Triệu Xuân Sinh trợn mắt đỏ như máu, gầm gừ: "Lão già dối trá! Hứa lái xe cho giúp thằng khác? Đáng c.h.ế.t!"
Ông gật đầu lia lịa, chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện tấm gương đồng. Triệu Xuân Sinh xuống, khuôn mặt khớp với vị trí tấm gương.
"Chuyến chở hàng gì thế?" - Ông hỏi.
Triệu Xuân Sinh nâng bát m.á.u sống uống ực mấy ngụm, nhe răng gằn: "Than đá."
Nụ của khiến nổi da gà. Da mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ lòm ánh trăng.
Ông gượng : "Chở than thì quá, một chuyến hẳn kiếm khối tiền."
Triệu Xuân Sinh đắc ý bốc miếng thịt sống nhai ngấu nghiến, giọng the thé:
"Lão đừng trách khó tính. Với dân tài xế bọn , thời gian là vàng là ngọc, hứa mấy giờ xuất phát là đúng từng khắc, chậm một giây cũng xong. Giao hàng trễ là ông chủ trừ tiền đấy!"
"Khổ cháu quá..." - Ông thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/con-duong-ta-khi/chuong-3.html.]
Triệu Xuân Sinh hếch mặt lên, uống cạn nốt bát máu: "Cơm áo đè nặng, ."
"Xuân Sinh ..." - Ông chậm rãi - "Đi đầu t.h.a.i cháu."
Triệu Xuân Sinh đùng đùng nổi giận, gầm thét: "Lão già mồm năm miệng mười! đang sống nhăn răng, dám c.h.ử.i c.h.ế.t ?"
Giọng lạnh như băng, ánh mắt sắc như d.a.o liếc về phía ông , tựa hồ xé xác thành trăm mảnh.
Xanh Xao
Ông chỉ tay tấm gương: "Nhìn kỹ xem..."
Triệu Xuân Sinh ngơ ngác ngước lên. Trong gương, khuôn mặt chi chít vết t.ử ban, đỉnh đầu lấm tấm lỗ thủng m.á.u đen sì. Hai vành tai lủng lẳng treo lơ lửng, nhuộm đỏ m.á.u tươi - rõ ràng là xác c.h.ế.t phân hủy.
"Ai...Ai thế ?!" - Hắn lắp bắp.
"Là cháu đấy!" - Ông nghiêm giọng - "Cháu c.h.ế.t từ năm ngoái ."
Triệu Xuân Sinh trợn tròn mắt chằm chằm bóng ma trong gương. Hắn gào lên những tiếng "khục khục" kỳ quái, bảy khiếu chảy máu, vật vã lăn lộn nền đất.
Xương cốt kêu răng rắc gãy vụn, thể xoắn vặn như bện thừng. Lắc lư vài cái trong vũng máu, bất động.
Ông nhíu chặt đôi lông mày, ông kho lấy tấm vải trắng phủ lên Triệu Xuân Sinh, mang lửa đến thiêu xác .
Ngọn lửa bốc cao cuốn trọn t.h.i t.h.ể Triệu Xuân Sinh. Bà dắt sân. Trong khí vương vấn mùi hôi thối khó chịu.
Bà : "Ông ơi, nhà thôi."
Ông đáp: "Hai bà cháu cứ , để đợi trời sáng sẽ ."
Bà thở dài: "Ông , từ nay về đừng nhúng tay chuyện thiên hạ nữa."
Ông im lặng, xổm hút t.h.u.ố.c lào.
Chớp mắt sang sáng hôm . Trong làng mưa như trút nước, bầu trời âm u.
Bà giường may áo, thắc mắc: "Ông ơi, sắp hết ba ngày mà Trần Đại Sơn vẫn về nhỉ?"
Ông thở dài: "Số mệnh cả thôi. Nếu về thì coi như câu tận ."
Vừa dứt lời, hai đàn ông lấp ló ngoài sân, bước nhanh mưa mà chẳng cần ô. Bà mở cửa phòng mời họ : "Có việc gì thế?"
Gã mặc đồ đen nhe răng : "Chúng tìm Tôn Đại Phúc."
Gã áo trắng lập tức chỉ tay về phía ông , giọng the thé: "Tôn Đại Phúc đây !"
Hắn túm vai đồng bọn xoay nửa vòng, ép gã thẳng ông.
Gã áo đen nhoẻn miệng: "Tôn Đại Phúc, lái xe cho bọn tao. Xe đỗ chân núi , nhanh!"
Bà vội ngăn: "Nhà bỏ nghề lái xe lâu , các tìm khác ."
Gã áo đen trợn mắt: "Đường núi quanh co lưng là lối của Diêm Vương. Đã dám dính chuyện thì đừng sợ! Mau lên!"
Hắn dậm chân cái rầm, đôi mắt lồi trắng dã chằm chằm ông . Ông đờ mấy giây, ánh mắt thoáng nỗi khiếp sợ.
Gã áo trắng quát: "Tôn Đại Phúc! Đừng lề mề!"
Bà xông che chắn: "Hai trai bất lễ thật! Cút ngay!"