Trước khi lên xe, Tô Dĩnh Trân chạy đến kéo tay áo tôi:
“Mẹ ơi, mẹ thật sự không cần con nữa sao?”
Tôi hất tay nó ra.
“Trong mắt con, mẹ là con ngốc bao đồng. Mẹ cho gì thì con nhận nấy. Con mong mẹ c.h.ế.t sớm để được thừa kế tài sản. Khi mẹ nằm co quắp trên sàn, đau đớn giãy dụa, con cười nhạo mẹ như con giòi. Con nói mẹ c.h.ế.t sớm thì con càng sớm được về với ba và bà nội.
Giờ mẹ thành toàn cho con rồi, còn khóc lóc làm gì?”
“Mẹ nên chúc mừng con đã toại nguyện. Sau này sống chen chúc trong căn hộ tám chín chục mét vuông, vui vẻ bên cha con.”
“Tài sản của mẹ, mẹ sẽ lập di chúc, không để lại cho con một xu.”
“Đừng mơ tiếp tục sống xa hoa tiêu xài nữa.”
Tôi không do dự bước lên xe.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy nó đứng đó, từ giậm chân chuyển sang úp mặt khóc nức nở.
—--------
Khi tôi thương yêu nó, là dốc hết lòng dạ nâng niu trong tay.
Khi tôi đã lạnh lòng buông bỏ, dù nó đau khổ thế nào, tôi cũng có thể làm ngơ, nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Về đến nhà, tôi cảm thấy hơi choáng váng, đầu nặng chân nhẹ.
“Hay là đi bệnh viện khám nhé?”
Tôi lắc đầu.
Sau khi từ quỷ môn quan quay về, ra viện cũng chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, còn ở khách sạn cả ngày cả đêm, thân thể suy nhược, cần được nghỉ ngơi thực sự.
Vừa nằm xuống, thư ký Trần gọi điện:
“Giám đốc Lăng, Tiểu Trân… nó c.ắ.t c.ổ tay tự sát rồi.”
“…”
Phản ứng đầu tiên của tôi: nó đang diễn trò.
Dùng cái c.h.ế.t để ép tôi mềm lòng.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi từng nghĩ: thôi thì tha thứ cho nó một lần.
Nhưng rất nhanh, tôi đã phủ định suy nghĩ ấy.
Tôi tha thứ, chưa chắc nó đã thực sự hiểu ra.
Nó không sợ chết, thì cứ để nó toại nguyện. Nếu nó thật sự chết, tôi sẽ mua cho nó một phần mộ đẹp.
Tôi đưa tay che mắt, khẽ xoa.
Mới chợp mắt một chút, thư ký Trần lại gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/con-gai-phan-boi-toi-quyet-dinh-yeu-thuong-dua-con-khac/6.html.]
“Giám đốc Lăng, vụ Tiểu Trân c.ắ.t c.ổ tay tự sát đã lên báo rồi!”
“Gửi bài cho tôi xem.”
Nội dung bài báo… không thể nói là trung thực, chỉ có thể nói là bịa đặt, giật tít câu view, không có chút nào đúng sự thật.
Ngày nào ở bệnh viện cũng có người tự sát, vậy mà vụ Tô Dĩnh Trân cắt tay lại lên báo? Không có mờ ám thì ai mà tin?
Hơn nữa bài báo còn gắn thêm các từ khóa: trẻ vị thành niên, bỏ rơi con cái, học sinh cấp ba, sinh ra không nuôi…
Trong đoạn video, Tô Dĩnh Trân khóc lóc thảm thiết:
“Con cũng không biết mình làm sai điều gì. Mẹ đột nhiên không cần con nữa, đuổi con ra khỏi nhà… con không có nơi nào để đi… hu hu…”
Phía dưới là một loạt bình luận chửi rủa:
【Đây là loại mẹ gì thế này? Bà ta xứng làm mẹ sao?】
【Đẻ mà không nuôi, còn là người nữa không?】
【Tìm ra danh tính bà ta cho tôi, tôi muốn xem cái thứ mẹ rác rưởi đó là ai.】
Tôi lướt qua vài bình luận rồi tắt video.
“Giám đốc Lăng, chị có muốn chúng ta ra thông cáo báo chí không?”
“Không vội. Cứ để nó làm loạn. Càng loạn, hậu quả nó càng phải tự gánh chịu.”
Tôi từng nói Tô Tuyên Bình ngu, anh ta còn không tin. Đúng là đầu óc tệ hại, nghĩ ra được chiêu trò nực cười đến thế.
Hắn thật sự nghĩ tôi không còn đường lui sao? Hay nghĩ tôi sẽ đầu hàng trước áp lực dư luận?
Tôi vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn đi làm như thường.
Tôi đang đợi — đợi đến sinh nhật 18 tuổi của Tô Dĩnh Trân.
Tôi chỉ không ngờ Tô Dực Hòa lại gửi cho tôi một file nén. Mở trên máy tính ra, toàn là lịch sử trò chuyện giữa Tô Tuyên Bình và Tô Dĩnh Trân.
Từ những lời hỏi han nhau, đến việc than phiền tôi quản lý quá chặt.
Nào là nhảy múa mệt, vẽ tranh mệt, chơi đàn mệt, học hành cũng mệt, bạn bè khó hòa nhập, giáo viên thiên vị.
Tô Tuyên Bình bề ngoài thì khuyên nhủ, nhưng thực chất toàn là xúi giục, từng chút một đẩy Tô Dĩnh Trân vào con đường tệ hại hơn.
Câu nói của Tô Dĩnh Trân: “Ước gì bà ta c.h.ế.t quách đi.”
“Bà ta” ở đây là ai? Tôi lập tức hiểu ra — chính là tôi, người mẹ nhiều chuyện trong mắt nó.
Sau một ngày im lặng, Tô Tuyên Bình nói với Tô Dĩnh Trân rằng tôi bị dị ứng đậu phộng, mà dị ứng nặng có thể gây sốc và tử vong.
Tô Dĩnh Trân không chút do dự trả lời:
“Vậy để con hầm canh cho bà ta, bỏ bột đậu phộng vào, chắc chắn bà ta không nhận ra đâu.”
Trước sau chỉ cách nhau hai giây.
Chỉ trong hai giây, nó đã quyết định cách g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ ruột của mình.