Con Lừa Hoang Trên Núi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:17:39
Lượt xem: 388

Hồi nhỏ, ông nội từng lên núi săn. 

 

Gặp đúng trận bão tuyết, núi chặn lối, mất ba ngày ba đêm ông mới xuống , mà cũng là nhờ một con lừa hoang đưa về.

 

1

 

Con lừa hoang đưa ông về tới nơi thì định , ông chặn :

 

“Giữa mùa đông rét mướt thế , núi cũng chẳng gì để ăn. Mày ở , tao nuôi mày đến mùa xuân.”

 

Con lừa ngẩng đầu ông một cái, như thể hiểu, ngoan ngoãn chuồng lừa nhà . Trong chuồng vốn một con lừa cái.

 

Thoắt cái ba tháng trôi qua, tuyết núi tan dần. 

 

Ông dắt con lừa hoang xuống chân núi, :

 

“Đi , nếu tìm thức ăn thì về nhà tao.”

 

Con lừa đầu ông một cái mới chậm rãi lên núi, biến mất trong rừng.

 

Bà nội kéo tay áo ông, :

 

“Ông già, xuống núi thôi.”

 

Ông nội gật đầu:

 

“Ừ, thôi.”

 

Cả nhà mới mấy bước, bỗng tiếng lừa kêu thảm thiết gần.

 

Ông nội giật hoảng hốt:

 

“Không , chuyện !”

 

Nói xong, ông chạy lên núi, bà nội với vội vã chạy theo.

 

Lên đến lưng chừng núi thì thấy con lừa ngã gục, hai chân kẹp trong cái bẫy sắt, m.á.u chảy loang lổ.

 

Là do trong làng, tên Trần Đại Phúc, bẫy . Anh hề hề:

 

“Bác, bác gái, hai cũng lên núi săn ?”

 

Ông nội :

 

“Đại Phúc, con lừa từng cứu mạng bác. Vừa nãy bác còn đưa nó trở núi, thế mà chú bẫy . Thôi, chú thể thả nó ?”

 

Đại Phúc sững mấy giây, con lừa kỹ hỏi:

 

“Đây chính là con lừa đưa bác xuống núi hôm đó ?”

 

Ông nội gật đầu:

 

, chính nó.”

 

Đại Phúc lắc đầu:

 

“Bác , nó cứu mạng bác, chứ cứu mạng cháu . Cháu rình núi ba ngày mới bẫy một con lừa hoang, mà bỏ .”

 

Ông nội ngẩn , con lừa. 

 

Nó rên lên đau đớn, chân gãy lìa, xương trắng lộ .

 

Ông nội thở dài:

 

“Đại Phúc, cùng làng với , chú , thế nào mới chịu thả?”

 

Đại Phúc nhếch mép:

 

“Bác, lừa hoang giá. Da lừa, thịt lừa, nhất là cái ‘bộ phận ’ của nó đều bán tiền. nể tình cùng làng, cháu bán cho bác cũng .”

 

Nói xong, giơ năm ngón tay.

 

Bà nội cau mày:

 

“Đại Phúc, đắt thế cơ ?”

 

Đại Phúc :

 

“Bác gái . Người thành phố tin ‘ăn gì bổ nấy’. Cái của lừa bán giá lắm.”

 

Bà nội nhíu mày, sang ông nội:

 

“Thôi ông ạ, bỏ . Nhà còn dành tiền cho Quế Sinh cưới vợ.”

 

(Quế Sinh là tên chú út của .)

 

Ông nội con lừa, con lừa cũng ông.

 

Ông nội :

 

“Bà , nó cứu mạng , thì cũng cứu nó. Còn tiền cưới vợ cho Quế Sinh, sẽ nghĩ cách khác.”

 

Nói ông sang Đại Phúc:

 

“Đi, theo bác về lấy tiền.”

 

Đại Phúc hả hê:

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Bác đúng là bụng.”

 

Anh tháo cái bẫy . Con lừa cố lên nhưng chân gãy nát, nổi.

 

Ông nội với Đại Phúc vất vả lắm mới kéo nó lên xe ngựa, cả nhà cùng xuống núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-lua-hoang-tren-nui/chuong-1.html.]

 

Về đến nhà, ông nội đưa tiền cho Đại Phúc. 

 

Anh đếm kỹ, mặt mày hớn hở .

 

Ông nội chuồng, con lừa hoang và :

 

“Cứ ở đây tĩnh dưỡng . Đợi khi nào khỏe hẳn, tao đưa mày về núi.”

 

2

 

Ông nội xong thì bước gian đông.

 

Bà nội đang trong đó khâu chăn cưới, khẽ thở dài:

 

“Ông , tiền nong ông tính xong ? Chỉ còn hai hôm nữa là đến ngày đưa lễ đấy.”

 

Ông nội cau mày:

 

“Nếu xoay thì bán hai con cừu trong nhà .”

 

Bà nội lắc đầu:

 

“Bán cừu lấy gì đãi cả làng trong ngày cưới? Cừu thể bán .”

 

Ở làng tục lệ, tiệc cưới mổ heo hoặc mổ cừu cho ăn.

 

Nếu tiệc cưới mà thịt thì sẽ chê .

 

Ông nội châm điếu thuốc lào, rít liền mấy , bảo:

 

“Vậy bán con lừa cái .”

 

Bà nội chau mày:

 

“Bán lừa cái mỗi chúng thì lấy gì mà khỏi làng?”

 

Làng bốn bề là núi, thị trấn chỉ cách đánh xe lừa. Nhà khá giả thì xe ngựa.

 

Ông nội trầm ngâm:

 

“Bán lừa cái . Khi nào cần thị trấn thì mượn xe trong làng.”

 

Bà nội bĩu môi:

 

“Có bán lừa cái cũng chẳng đủ tiền sính lễ . Con lừa nhà nhỏ, gầy. Đại Phúc , lừa hoang bán ở thành phố mới nhiều tiền. Hay là ông bán con lừa hoang .”

 

Ông nội trừng mắt bà:

 

“Tiền cưới cho Quế Sinh sẽ lo, bà đừng động đến con lừa hoang.”

 

Nói xong, ông nội thẳng ngoài sân, chẳng định gì.

 

Bà nội cau mày, sang :

 

“Tiểu Đậu Tử, con cho lừa ăn .”

 

gật đầu:

 

“Vâng ạ.”

 

chạy kho, ôm rơm khô ném chuồng. 

 

Con lừa hoang liếc một cái. 

 

Máu ở chân của nó cầm , nhưng vẫn còn rỉ .

 

bốc thêm rơm đặt mặt nó, nó cúi đầu ăn ngay.

 

Đến tối, ông nội trở về. 

 

Từ trong túi áo, ông lấy một xấp tiền.

 

Bà nội hỏi: “Tiền ở đấy?”

 

Ông nội đáp: “Đi vay.”

 

Bà nội đếm, hỏi tiếp: “Vay bằng cái gì?”

 

Ông nội cau mày, khẽ: “Ruộng lúa của nhà .”

 

Nghe dứt câu, bà nội nổi nóng: 

 

“Ông đem ruộng lúa cầm thì sang năm nhà lấy gì ăn, lấy gì sống?”

 

Ông nội thở dài:

 

“Bà nó , hết lo tiền sính lễ, để Quế Sinh cưới vợ . Sang năm tính tiếp, sống lẽ bí bách mà chết, chắc chắn sẽ cách.”

 

Bà nội chép miệng: “Thì đành thôi.”

 

Chớp mắt tới ngày đưa sính lễ. 

 

Nhà gái tên là Trần Tú, cô cùng cha và chú bác đến.

 

Sân nhà rộn ràng hẳn lên.

 

Cha của Trần Tú quanh, khen:

 

“Ông , con lừa đực nhà to thật.”

 

Ông nội đáp: “Đấy là lừa hoang.”

 

Loading...