CON NUÔI KHÔNG SỢ THIÊN KIM THẬT - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-02 12:30:30
Lượt xem: 224
Ngày hôm kỳ thi đại học, Cố Minh Minh đến nhà , rằng cô mới là cô chủ thật sự của nhà họ Khương.
Cô mặc một chiếc áo sờn cũ, mồ hôi nhễ nhại như chạy một mạch đến nơi, thở .
Bộ dạng đó trái ngược với bộ quần áo đang mặc, vốn thiết kế riêng bởi nuôi.
Ánh mắt đầy căm hận của cô như xuyên thủng .
Cô nghĩ rằng cướp tất cả thứ của cô : Người ba giàu , là nhà thiết kế nổi tiếng, và cả tình yêu thương lẽ nên thuộc về cô .
Mẹ nuôi ôm cô ngừng, thương xót vì những năm tháng khổ cực cô trải qua.
Ba nuôi bình thường luôn điềm đạm, lúc đó cũng rơm rớm nước mắt, mấy giơ tay định xoa đầu Cố Minh Minh.
Năm đó, khi Cố Minh Minh mất tích, ba nuôi tìm kiếm suốt nhiều năm mà kết quả. Không thể chịu nổi nỗi đau mất con, họ mới nhận nuôi .
họ bao giờ từ bỏ việc tìm con gái ruột.
Thế nhưng Cố Minh Minh cho rằng chính cướp thứ của cô .
Tầm dần mờ , sờ lên mặt mới nhận từ lúc nào .
Tôi hiểu rõ nỗi đau mất con mà ba nuôi chôn giấu trong lòng suốt bao năm, cũng thật tâm mong họ thể tìm con gái ruột của .
sâu trong tim vẫn một nỗi mất mát khó gọi tên. Tại là Cố Minh Minh?
Cô là bạn cùng lớp cấp ba của , còn ở chung ký túc xá từ năm nhất. Tại đến giờ mới chịu lộ mặt, nhận phận?
Khi đang miên man nghĩ, cô bất ngờ ngẩng đầu từ vòng tay nuôi, liếc bằng ánh mắt đắc ý độc địa.
Mẹ nuôi phát hiện cái liếc mắt , chỉ kéo tay gần, : “Mẹ đây hai đứa xích mích, nhưng từ nay về hãy sống hòa thuận nhé. Cả hai đều là con gái ngoan của .”
Cố Minh Minh gật đầu, còn lấy tay áo lau nước mắt cho nuôi.
Vô tình để lộ một lỗ rách nhỏ ống tay áo.
Trường quỹ học bổng do ba nuôi lập, và Cố Minh Minh là một trong những nhận .
Tuy mặc đồ hiệu, nhưng giờ cô luôn ăn mặc chỉn chu.
Sau vì lấy lòng mấy tiểu thư nhà giàu trong lớp, cô dùng gần hết tiền học bổng để sắm sửa quần áo.
Tìm một bộ đồ rách rưới như hôm nay, hẳn là tốn ít công sức.
Cái lỗ nhỏ đung đưa mắt như tia lửa nổi bật giữa đêm tối.
Mẹ nuôi tinh ý, thấy giật , lập tức đau lòng kéo cô ngoài mua đồ mới.
Tôi cùng.
Tôi nếu vạch trần lời dối của cô sẽ khiến nuôi hổ, nên nhẫn nhịn.
Trước khi , Cố Minh Minh liếc một cái, ánh mắt vẫn là kiểu quen thuộc: quỷ quyệt và đắc ý.
Sau khi họ rời , nhận một tin nhắn:
“Tao về . Bây giờ trong mắt ba chỉ tao. Cút khỏi cái nhà , con khốn rác rưởi.”
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Hôm nay là ngày Cố Minh Minh chính thức dọn về, đúng hơn là bây giờ cô tên là Khương Minh Minh.
Hồi cấp ba, ba nuôi chuyển đến căn hộ gần trường để tiện chăm sóc .
Khương Minh Minh cô thích sống ở đó, chuyển về biệt thự bên phía Tây thành phố.
Thế là cả nhà chuyển đồ về biệt thự.
Ngày đầu tiên trở về, Khương Minh Minh ném bộ đồ đạc của sang phòng nhỏ mà lẽ dành cho cô .
Quần áo vứt tứ tung thành đống, giày dép văng loạn xạ, sách vở xé rách, giường còn hắt nước lênh láng.
Tôi đau lòng đến nghẹn thở.
Tôi gào lên: “Cô đang làm cái gì hả?”
Khương Minh Minh bất ngờ vì trở về đột ngột.
“Khương Dao, tao cho mày , tất cả những gì mày bây giờ đều là cướp từ tao, mày hiểu ? Tao ngờ mày trơ trẽn như ! Tao về mà mày còn chịu . Mày chỉ là kẻ thế, mà cũng dám ở ? Thật ghê tởm!”
Vừa , cô cầm kéo cắt rách từng bộ đồ của , miệng vẫn ngừng nguyền rủa:
“Tất cả những thứ vốn là của tao! Tao thà phá hủy còn hơn để mày dùng!”
Tôi thể nhịn thêm nữa, lao đến giật lấy cây kéo từ tay cô .
"Mày to gan thật đấy? Mày chỉ là một đứa con nuôi, thế mà mày ở phòng lớn còn tao ở phòng nhỏ? Mày quyền gì? Từ giờ trở , mày ở phòng nhỏ , tao chuyển hết đồ đạc của mày qua đây ."
Tôi chẳng thèm tranh cãi với cô .
Tôi rõ thế, ba nuôi cũng bao giờ xem là thế cả.
Phòng ốc cũng sắp xếp theo ý kiến đôi bên.
Tôi thể nhường cô chuyện phòng, nhưng thấy những bộ đồ nuôi thiết kế cho cắt nát, bôi keo cho hỏng, lòng đau như d.a.o cắt.
Tôi thể chịu khi thấy tâm huyết của nuôi dẫm đạp.
Tôi kéo tay cô , đẩy ngoài đóng cửa :
“Ra ngoài ! Cô những bộ quần áo đều là...”
“Á! Á! Buông em ! Chị ơi, chị bắt nạt em?”
Cứ như bật công tắc, đụng là cô gào lên thất thanh.
Ba nuôi chạy lên lầu: “Minh Minh, chuyện gì con?”
Khương Minh Minh đầu, liếc một cái, tự cấu tay , ngã nhào xuống đất.
Trong mắt ba nuôi, cảnh tượng lúc đó là cô thảm thiết sàn, còn thì lạnh lùng bên cạnh.
Lại là màn diễn cũ rích hồi cấp ba.
Thật là trò hề.
Nếu vì cô là con ruột của họ, chẳng thèm quan tâm.
“Chị Khương Dao, em chị thích em. Em về, chị ghét em như ... xin chị đừng đánh em nữa, em tranh giành tình cảm của ba với chị . Làm ơn đừng bắt nạt em...”
Sắc mặt ba nuôi trở nên phức tạp.
Mẹ nuôi bước lên đỡ cô dậy, cúi xem vết bầm tay cô .
Ba nuôi lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì ?”
Tôi chỉ thể mấy chữ: “Con đẩy cô .”
“Mẹ ba đừng trách chị , là do con cãi chị , là của con, tất cả đều là của con...”
Cô rưng rưng nuôi, : “Mẹ, xin đừng đuổi chị Khương Dao ...”
Mẹ nuôi khựng : “Ai sẽ đuổi Khương Dao?”
Ba nuôi lạnh giọng: “Kiểm tra camera .”
Tôi gật đầu: “Con lấy máy tính.”
Ba nuôi hiểu rõ con , sẽ bao giờ dùng mấy trò đê tiện đó.
Một bên là con gái nuôi nhân cách rõ ràng, một bên là con ruột thất lạc nhiều năm, họ nghiêng về bên nào cũng xong, nên chỉ thể để sự thật lên tiếng.
Vừa đến camera, sắc mặt Khương Minh Minh tái nhợt.
Cô lập tức vùng dậy khỏi vòng tay nuôi, nhào tới giật tay :
“Không... cần chị, em tha cho chị ...”
Tôi mỉm :
“Chuyện tha , do cô quyết định.”
Ba nuôi nghiêm nghị :
“Dù là ai, dối thì chịu phạt.”
Ông thẳng mắt Khương Minh Minh.
Từ đến nay đều như . Ba nuôi bao giờ nghiêm khắc với khi làm sai, mà chỉ nghiêm khắc khi dối.
Khương Minh Minh hoảng hốt, níu tay ba nuôi để làm nũng, nhưng sợ sẽ lấy máy tính. Sau một hồi do dự, cô chọn giữ chặt lấy :
“Chị Dao Dao, em xin , lúc nãy em vô tình vấp. Chị ngay , nên em tưởng chị đẩy em.”
Sau đó cô bắt đầu vẻ đáng thương:
“Ba ơi, con xin . Con quen bắt nạt , nên mới hiểu lầm chị. Không cần xem camera ạ. Chắc là con bất cẩn thôi.”
Nghe cô nhận sai, kể về những khó khăn trải qua, vẻ mặt ba nuôi dịu :
“Từ nay về , khi làm gì, tìm hiểu rõ, đừng vội trách nhầm khác. Những năm qua con chịu nhiều thiệt thòi ...”
Ông dừng một chút :
“Về , ba sẽ dạy dỗ con thật .”
Khương Minh Minh vội vàng gật đầu, trong lòng đắc ý vì xoay chuyển tình thế dễ dàng. Cô bắt đầu quấn lấy nuôi, làm nũng:
“Mẹ ơi, chị ở phòng lớn ? Con cũng phòng lớn. Mẹ bảo chị đổi với con mà. Chị ở phòng đó bao nhiêu năm . Con thực sự đổi, giận con ?”
Mẹ nuôi ngập ngừng, sang :
“Chuyện con nên hỏi chị Dao Dao.”
“Chị ơi, chẳng lẽ chị chịu nhường cho em một điều nhỏ như ?”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy thì từ nay chị Dao Dao sẽ ở phòng nhỏ.” Khương Minh Minh , nháy mắt với .
“Chính con ở tầng hai vì sống tầng hầm, quá âm u. Con bảo thích ánh nắng, thích cảm giác ấm áp khi nắng chiếu giường. Vì Dao Dao mới nhường phòng hướng Nam ở tầng hai cho con. Phòng Dao Dao tuy lớn hơn, nhưng hướng Bắc, ánh nắng, bằng phòng của con.” Ba nuôi giải thích.
Khương Minh Minh ngẩn : “Ồ.”
lỡ chuyện đổi phòng, cô thể rút , đành miễn cưỡng :
“Con ạ, ba . Chỉ là vì phòng quá nên con mới tặng cho chị.”
Ba nuôi gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Tôi chịu nổi nữa. Muốn đóng vai ? Được thôi, thích lột mấy cái mặt nạ đạo đức giả.
Tôi với nuôi:
“Mẹ ơi, mấy hôm con mua một chiếc váy định tặng em gái. Đang để trong phòng. Để em gái thử xem hợp nhé.”
Tôi thật. Mấy hôm , khi Khương Minh Minh là con ruột của ba nuôi, xuất phát từ tâm lý "yêu ai yêu cả đường " mà mua nhiều đồ cho cô .
Thấy chúng hoà thuận như , nuôi tự nhiên đồng ý.
Khương Minh Minh vui sướng khen ngợi trong hai giây, nhưng nhớ đống bừa bôn trong phòng , liền chắn cửa:
“Chị ơi, tặng quà thì bất ngờ chứ. Sao chị báo ? Hay để sinh nhật em mấy ngày nữa hẵng tặng nhé?”
“Ừm, cũng hợp lý. Vậy chị giữ làm bất ngờ cho em.”
Nghe , Khương Minh Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng định cho cô yên.
Tôi hỏi:
“Mẹ ơi, giúp con trải giường ? Con trải lúc nào cũng nhăn hết.”
Mẹ nuôi vui vẻ đồng ý, về phía cửa phòng.
Khương Minh Minh liền chắn ngang, nằng nặc:
“Mẹ ơi, để con giúp chị trải giường.”
Mẹ nuôi :
“Được, để dạy hai đứa cùng làm.”
Cô vẫn kiên quyết nhường, thậm chí suýt .
“Mẹ ơi, ôi trời ơi, tự nhiên con đau bụng quá. Mình bệnh viện nhé?”
Mẹ nuôi cảm thấy điều gì đó , nhưng một hồi do dự, bà tiến tới mà chỉ :
“Được .”
Ba nuôi vẫn xem từ nãy giờ, bước đến, lạnh lùng mở tung cánh cửa.
Vừa thấy mớ hỗn độn sàn, nuôi hét lên, ngã nhào đống quần áo.
Bà run rẩy nhặt từng mảnh vải cắt nát. Đó là thành quả mấy năm trời bà vất vả thiết kế.
Mẹ nuôi là một nhà thiết kế nổi tiếng, thường làm mẫu cho bà.
Suốt bao năm qua, bà làm nhiều bộ đồ cho .
Trong đó những bộ bà đặc biệt yêu thích, thậm chí còn hơn cả các thiết kế từng đoạt giải.
Tôi bà bỏ bao tâm huyết từng đường kim mũi chỉ, bộ còn dám mặc thường xuyên vì sợ hư.
Vậy mà giờ đây, tất cả đều phá hủy.
Khương Minh Minh cũng sững sờ phản ứng của nuôi.
Có lẽ cô tưởng trong phòng camera, nên vội vã lắp bắp:
“Chị Dao Dao, em xin ... Em thể giúp chị che giấu mãi . Sao chị làm như chứ? Những món đồ còn dùng mà chị phá nát chúng. Uổng phí quá…”
Tôi c.h.ế.t lặng vì khả năng bẻ cong sự thật của cô .
“Chị Dao Dao, em chị đổi phòng, nhưng cũng thể tức giận mà cắt hết đồ như chứ. Em thấy tiếc lắm đó.”
Sau đó cô chen phòng, kéo tay nuôi:
“Mẹ ơi, tha cho chị . Tuy chị con hoang phí, nhưng mấy món vẫn thể mua mà. Mẹ đừng giận chị ...”
Tôi nhịn nổi nữa:
“Là làm ?”
“Chị gì ? Chẳng lẽ là em cắt ? Em lý do gì để phá đồ của chị?”
Chưa dứt lời, cô liền một cái tát mạnh giáng thẳng mặt.
Ba nuôi giơ tay, giọng khàn khàn vì tức giận:
“Còn dám đổ cho chị con? Lúc nãy chúng về, còn thấy Dao Dao bước cửa. Chỉ trong vài phút mà phá tan nát căn phòng ?”
Tôi từng thấy ba nuôi tức giận đến . Ông ghét nhất là những kẻ giở thủ đoạn, gài bẫy khác.
Hồi trẻ, ông từng vu oan ăn trộm, đánh đến gần c.h.ế.t trong một mùa đông khắc nghiệt. Sau đó ông gặp nuôi - duy nhất tin tưởng và ủng hộ ông vô điều kiện - mới ngày hôm nay.
“Con nghĩ đây chỉ là lãng phí thôi ? Con con bỏ bao nhiêu tâm huyết để thiết kế những bộ quần áo ?”
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/con-nuoi-khong-so-thien-kim-that/chuong-1.html.]
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Cuối cùng, Khương Minh Minh cúi đầu xin nuôi và , hứa sẽ tái phạm nữa.
Thành thật mà , thật sự khâm phục khả năng đu dây theo cột của cô .
Từ hôm đó, cô im lặng suốt một thời gian, giả vờ làm cô tiểu thư nhà giàu ngoan ngoãn.
Cho đến khi kết quả thi đại học công bố.
Chúng là bạn cùng phòng từ thời cấp ba, đầu gặp cô , từng thấy thương cảm.
Lúc đó cô mặc một chiếc áo sơ mi hồng sờn, viền chăn cũng tưa.
Tuy cảnh gia đình là khá giả, nhưng cô vẫn luôn tự tin, lễ phép, gặp ai cũng tươi chào hỏi.
Sau khi gia cảnh , cô liền gọi ba nuôi là “chú, dì”, tay khoác tay ríu rít trò chuyện về những cuốn sách đang .
Chúng đủ thứ chuyện, đặt mục tiêu học tập, hỗ trợ những môn yếu. Thậm chí khi ngủ cũng chia quyển sách từ vựng, mỗi đứa cầm một đầu.
Tôi thấy cô thường lo lắng về tiền mua tài liệu học. Một học sinh chăm chỉ như nên cản trở vì khó khăn tài chính.
Về , nhờ lời đề nghị của , ba nuôi lập một quỹ học bổng ở trường, và Khương Minh Minh là một trong những nhận hỗ trợ.
Ba nuôi chu đáo, để giữ thể diện cho nhận, họ giữ việc bí mật.
Lúc đó, và Khương Minh Minh thật sự thể với điều.
Ba nuôi bao giờ giấu chuyện là con nuôi, nhất là vì cũng đủ lớn để ghi nhớ chuyện khi họ nhận nuôi .
Tuy nhiên, khi kể chuyện đó cho Khương Minh Minh , cô bắt đầu xa lánh và ngày càng thiết với những học sinh con nhà giàu trong lớp.
Thành tích học tập vốn tạm của cô cũng tụt dốc phanh.
Họ mua sắm, Khương Minh Minh cũng theo; họ mua quần áo, Khương Minh Minh cũng mua theo; họ mặc đồ , Khương Minh Minh cũng mặc theo.
gia thế của họ vượt xa những gì Khương Minh Minh thể với tới. Họ điều kiện để ăn chơi, mua sắm, giải trí; còn Khương Minh Minh thì .
Học bổng quá nhiều, quần áo Khương Minh Minh trở nên đẽ nên tiền còn của cô thậm chí đủ mua nổi một quyển sách tham khảo.
Tôi những đổi của Khương Minh Minh.
Tôi từng chuyện thẳng thắn với cô , nhưng cô chỉ liếc mắt khinh khỉnh :
“Một đứa con nuôi mà thôi, tưởng là tiểu thư nhà giàu thật đấy ? Mày lấy tư cách gì mà dạy đời tao?”
Tôi cũng từng sống ở trại trẻ mồ côi, hiểu cô cố gắng thế nào để ngày hôm nay, nên thực lòng thương hại cô .
Đám con nhà giàu ghét , nên Khương Minh Minh bắt đầu tung tin đồn thất thiệt về để lấy lòng họ.
Cô vẽ hình ảnh một kẻ yếu đuối đáng thương bắt nạt.
Cô dường như sinh để đóng vai nạn nhân .
Sau khi ở ký túc xá một , cô phát hiện một con chuột c.h.ế.t trong chăn.
Sau khi dừng vài câu với cô sân thể dục, cô lập tức với gương mặt đầy nước mắt lóc lăng mạ cô .
Chỉ cần và cô ở một trong lớp vài phút, cô sẽ rời với những vết thương .
Cô đặt hết tâm tư việc vu oan cho , nên thành tích học tập đương nhiên sa sút.
Vào ngày công bố kết quả thi đại học, ba nuôi vô cùng phấn khởi. Họ tưởng Khương Minh Minh vẫn là bạn cùng phòng siêng năng, chăm học của .
Tôi nỡ với họ về những đổi của Khương Minh Minh trong mấy năm qua.
lạ , Khương Minh Minh cũng tỏ phấn khích.
Tôi hiểu cô gì để mà mong đợi chứ?
Điểm của sát với dự kiến, đủ để đậu ngôi trường thích.
Khương Minh Minh, 302 điểm.
Khi thấy điểm , ba nuôi lộ rõ vẻ khó xử, lập tức an ủi cô :
“Không Minh Minh. Năm thi cũng , ba sẽ tìm gia sư nhất cho con.”
Khương Minh Minh sững sờ, suýt nữa vững nổi.
Chẳng đây là trình độ thật sự của cô ? Diễn trò gì nữa đây?
“Em... Em sẽ cao, nhưng ngờ tệ đến ... Chị, chẳng lẽ chị thấy chút áy náy nào ?”
Liên quan gì đến ?
Khương Minh Minh hít một thật sâu:
“Em tiền mua tài liệu học, mượn của chị nhưng chị cho, còn thường xuyên mỉa mai em."
"Gia đình em nghèo, em chỉ chăm chỉ học hành, mà chị cứ bắt nạt, chèn ép em, khiến em thể học tập .”
Nói đến đây, cô bắt đầu sụt sùi:
“Mọi đều cả. Thầy cô, bạn bè ai cũng thể làm chứng.”
Ba nuôi thực chuyện .
Sau khi Khương Minh Minh và đám bạn đến mách lẻo với giáo viên, giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho họ, nhẹ nhàng nhắc nhở họ nên giáo dục con gái, đừng bắt nạt bạn bè.
Ba nuôi thậm chí còn dời cả cuộc họp để về nhà hỏi .
Tôi với ông rằng làm gì cả.
Ông gật đầu:
“Ba đương nhiên tin con làm . Ba từng bắt con giỏi giang đầu, chỉ cần con luôn giữ sự chính trực là đủ.”
Tôi .
Từ nhỏ đến lớn, ba nuôi luôn là hình mẫu lý tưởng của .
Sự chính trực và lương thiện là điều luôn theo đuổi.
“Ba chỉ hỏi, con gặp khó khăn gì ở trường ? Có cần ba giúp ?”
Tôi giận:
“Con hiểu cứ khăng khăng đổ oan cho con như .”
“Kẻ thường dân vốn tội, chỉ vì ngọc bích mà thành tội.”
Vì lo cho , ba nuôi đề nghị đến trường làm rõ tin đồn, nhưng thuyết phục họ.
Tôi nghĩ nên học cách tự giải quyết.
Năm xưa, khi ba nuôi vu oan, ông cũng chỉ bằng tuổi bây giờ.
Tôi mong thể kiên cường, bản lĩnh như ông.
Ba nuôi khuyên :
“Con thể thu thập bằng chứng để tự bảo vệ .”
Từ hôm đó, bắt đầu mang theo máy ghi âm đến trường.
Đến khi giáo viên chủ nhiệm gọi nữa, đưa hết bằng chứng cho ba nuôi xem.
Những gì thu thập khiến bộ lời Khương Minh Minh giờ đây trở thành trò .
Sau vụ đổi phòng, họ xin , hỏi tại cô bé ngoan ngoãn hiền lành ngày xưa trở nên như thế .
Tôi cho họ :
“Chính Khương Minh Minh là vu khống con bắt nạt cô .”
Đêm đó, đèn phòng ba nuôi sáng suốt cả đêm.
Chúng ngầm hiểu , ai nhắc nữa, mong rằng cô sẽ ăn năn hối và về con đường đúng đắn.
Tôi thể bỏ qua.
tại Khương Minh Minh cứ đào bới những chuyện mà ai cũng quên ?
Tôi cảm thấy bất lực.
Tại một như là con ruột của họ?
Tôi quan tâm đến Khương Minh Minh nữa.
Cô làm gì thì làm.
khi thấy ba nuôi tức giận, thất vọng, thấy tóc họ bạc mấy sợi chỉ vài ngày, đau lòng vô cùng.
Tôi kìm cảm thấy càng ngày càng ghét Khương Minh Minh hơn.
Rõ ràng ba nuôi đang cố nén giận, tay ông siết chặt đến mức gân tay nổi rõ.
Mẹ nuôi thở dài, vỗ nhẹ lưng ông để an ủi.
Thế mà Khương Minh Minh tưởng rằng họ đang thương cảm cho cô .
Cô còn thêm một câu nữa:
“Em chịu bao nhiêu khinh rẻ chỉ để mượn tài liệu học. Cũng may mà ba tìm em , em lo về mấy quyển sách nữa.”
“Trường con quỹ học bổng ?” Ba nuôi cuối cùng cũng nhịn nữa.
Khương Minh Minh ngờ họ chuyện đó, ấp úng:
“Chuyện đó... đến lượt con chứ. Trước giờ con từng nhận nào cả.”
Ba nuôi run tay, bấm gọi cho giám thị khối:
“Thầy Lưu, quỹ học bổng chúng quyên góp hàng năm đến tay học sinh cần ?”
“Làm chuyện đó? Năm nào chúng cũng... ”
Ba nuôi cắt lời:
“Có một học sinh tên là Khương Minh Minh... Cố Minh Minh, từng nhận gì.”
Giọng bên rõ ràng lúng túng, trở nên vội vã:
“Chủ tịch Khương, xin ông yên tâm. Từng đồng ông quyên đều đến tận tay học sinh cần. Tôi nhớ rõ cô bé tên Cố Minh Minh đó, năm nào cũng trực tiếp trao cho cô bé. Nếu ông tin, thể đến văn phòng xem camera. Đứa nhỏ chắc nghịch ngợm nên mới bậy thế. Sao chứ...”
Ba nuôi dập máy.
Lúc , sắc mặt Khương Minh Minh trắng bệch.
Thế nhưng cô vẫn cố tiếp:
“ chuyện chị bắt nạt em là thật mà. Rất nhiều thể làm chứng...”
Ba nuôi rõ chân tướng, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, nuôi thì sắc mặt mỗi lúc một trắng bệch.
Tôi thật lòng hiểu họ.
Tìm con ruột, còn kịp cày cấp, thì phát hiện “tài khoản” phế .
Ba nuôi ngày thường sát phạt quyết đoán, nhưng những lời dối trá của đứa con gái ruột tìm về , họ bất lực.
Họ làm thể dùng những thủ đoạn với chính con ruột của ?
Tôi từ nhỏ ngoan ngoãn, từng trải qua thời kỳ nổi loạn.
Giữa tình huống như của Khương Minh Minh, ba nuôi chút kinh nghiệm, thật sự làm gì.
Sau khi thu thập bằng chứng, công khai vì sắp đến kỳ thi đại học.
Vì một chút lòng trắc ẩn ngớ ngẩn, đợi thi xong tính.
Sau đó, Khương Minh Minh đoàn tụ với ba .
Sau khi suy nghĩ kỹ, quyết định niêm phong máy ghi âm mãi mãi.
Tôi sợ cô , nhưng cũng thấy ba nuôi đau lòng, thất vọng khi sự thật.
Nói chung là ném chuột sợ vỡ bình.
Nếu Khương Minh Minh chịu dừng , thực lòng quên hết chuyện. Dù thì cũng là vững vàng về mặt tâm lý, mấy trò vặt vãnh của cô chẳng ảnh hưởng gì đến .
giờ cô cứ khăng khăng nhắc quá khứ...
Tôi hề lo ba nuôi sẽ thiên vị con gái ruột.
Ba nuôi lên tiếng: “Dao Dao, cho con bé đoạn ghi âm .”
Nghe , còn do dự nữa.
Tôi nhấn nút phát, và giọng của Khương Minh Minh vang lên.
Ký ức ùa về từ tận sâu trong tâm trí.
“Mày tránh mặt tao đấy ?”
Lại là một tiết thể dục mà Khương Minh Minh chặn trong lớp.
Lúc , khỏe, thường trốn tiết thể dục để nghỉ trong lớp, và Khương Minh Minh lợi dụng cơ hội đó để cố tình ở một với .
, chuẩn sẵn tâm lý.
Tôi nhấn máy ghi âm giấu trong ngăn kéo.
“Chúng gì cần riêng ?”
Khương Minh Minh ghé sát mặt , môi cong lên thành một nụ : “Sao ? Nếu mày gặp tao, thì làm tao thương ?”
Cô cầm thước đập tay .
“Á!!!!”
Tôi . Cô gái đáng yêu ngày đầu gặp giờ đây thành như ?
Tôi thậm chí còn thấy khinh thường cô . Làm đau bản để vu khống khác... thật rẻ tiền.
“Mày , mấy bạn nam trong lớp mà thấy vết sẹo tay tao thì sẽ đau lòng lắm đó. Mày nghĩ đồng loạt mắng mày ?”
“Ngày nào cũng bày trò để vu khống , cô gì chứ?”
“Được gì ? Mày gia đình , thành tích , ba nuôi yêu thương… Sao mày tất cả? Chỉ vì may mắn nhận nuôi ? Tao ở trại trẻ mồ côi bao năm nay, ai lòng nhận tao?”
Nghe tới đây, thấy một tia thương xót hiện lên trong mắt nuôi.
“Bọn họ ghét mày. Đó là lầm lớn nhất của mày. Nếu tao vu oan cho mày, thì làm họ chấp nhận tao ?”
…
Nghe đến đây, Khương Minh Minh lập tức lao tới giật máy ghi âm, nhưng né , còn cô thì gào lên điên cuồng.
“Là giả! Là giả hết! Đều là giả!”
Cô chằm chằm đầy hận thù, trong mắt còn dữ tợn hơn bao giờ hết.
“Nếu đoạn ghi âm , tại chị đưa sớm hơn? Khi bạn bè tố cáo chị, khi thầy cô phê bình chị, mang nó ?”
Tôi cong môi, nhẹ nhàng :
“Vì quan tâm đến họ.”
Khương Minh Minh òa chạy về phòng, đóng sầm cửa .
Dựa tình thương và sự bất lực của ba , cô cứ ngỡ vô địch.
Ba nuôi giận đến mức lời nào.
Con lớn , thể đánh, thể mắng, nhưng đó đến cùng vẫn là con , họ thể bỏ mặc .