Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CON RIÊNG CỦA CHỒNG - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:47:32
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

-Ngày cha mẹ bắt em về cũng là lúc anh phát hiện ra được Loan bị mẹ nhốt nhờ một lần anh đến thăm con Linh và nó đã nói ra hết mọi việc làm ác độc của mẹ. Lúc đó anh bàng hoàng, anh như không thể tin được rằng mẹ lại gây ra chuyện tày trời như vậy. Khi mà anh tìm thấy Loan dưới tầng hầm kho lúa, cô ấy bị mẹ nhốt, bị con Linh bỏ thuốc cho uống đến tâm thần điên điên tỉnh tĩnh thì anh càng đau đớn rất nhiều. Anh như điên dại khi đối diện tất cả, rồi mẹ khóc, mẹ bảo anh giữ im lặng vì Loan đã bị bệnh, con Linh đã vào tù sẽ không ai dám thưa kiện mẹ cả, mẹ bảo anh giấu luôn ba mẹ Loan, coi như Loan vẫn đang theo trai như những gì người ta biết mấy năm qua. Nhưng anh không thể, ban đầu anh im lặng, vì một phần dù sau thì mẹ cũng là người thân duy nhất của anh nhưng ngày ngày đối diện với Loan, ngày ngày chứng kiến cô ấy nữa điên nữa tỉnh cứ kêu gào đòi lại con mình. Thì anh đã không thể im lặng được nữa. Thời gian đó vì mọi chuyện trái ngang sảy ra bất ngờ nên anh đã không biết xử lý thế nào cho vẹn cả đôi đường. Rồi cuối cùng khi chính tay anh viết đơn kiện chính mẹ ruột của mình, chính anh đẩy bà vào tù, chính anh làm cho gia đình mình tan nát thì cũng chính là lúc anh rơi vào con đường tuyệt vọng nhất, cũng chính là lúc anh phát hiện người anh yêu thương là em ko còn bên anh nữa… Ngày đó anh sống vật vã như người sắp chet,anh đau khổ, nhưng rồi nhìn bé Trà con bé cứ quấn quýt bên anh không đồng ý trở về bên ngoại thì lúc ấy anh mới bừng tỉnh và thoát ra khỏi cuộc sống vật vờ của mình…

Nhưng một lúc, Minh thở mạnh rồi nói tiếp..

-Anh bán hết đất đai cũng may lúc anh bán giá đất đang sốt nên được giá, rồi anh đưa Trà rời quê đi lên thành phố này lập nghiệp. Sau thời gian chật vật và nhờ gặp được những người tốt giúp đỡ thì anh cũng đã gầy dựng sự nghiệp và vựt dậy đến ngày hôm nay. Năm rồi anh có về quê thăm mẹ, sau đó anh có qua nhà gặp cha mẹ hỏi về em thì chỉ được cha mẹ nói em đã đi xa rồi nhưng dù anh có năn nỉ xin địa chỉ nhưng cha mẹ chẳng cho…

Cho đến tình cờ mấy hôm nay anh gặp lại em và biết em đang giúp việc ở gần chỗ mình... lúc đó anh mừng như phát điên, tối đó định đến nhà để gặp em thì anh lại phát hiện em đang vui vẻ bên Tuấn nhân viên của anh..anh cứ ngỡ em đã quen người khác nên tức giận bỏ về,rồi mấy hôm sau nhìn em với Tuấn cứ vui vẻ..anh khó chịu..anh sắp ko trụ được nỗi nữa rồi em hiểu ko?

Từng câu,từng chữ anh giải thích cô đều nghe rõ mồn một,vậy ra do cô ko chịu tìm hiểu rõ mọi chuyện nên anh và cô mới hiểu lầm nhau thế này. Đan thở dài,tâm trạng tựa mây bay nhẹ nhàng. Minh bây giờ đã thật sự thay đổi, không nhu nhược như ngày trước nữa, anh đã trưởng thành đã tự mình bước đi trên con đường của chính mình mà không phải như một cậu bé ngày ngày bám váy mẹ nữa. Chợt hiểu ra Đan dần cảm thấy nhẹ lòng mình, Cô ko cự tuyệt Minh nữa mà chủ động vòng tay sang ôm lại anh lí nhí giải thích

-Em và Tuấn ko có gì hết chỉ là bạn thôi,vậy ra chuyện anh và chị Loan chấm dứt rồi hả anh?

-Mấy tháng nay anh và Loan đã hoàn tất thủ tục li hôn rồi. Năm đó Loan về bên gia đình cô ấy, và được anh cùng cha mẹ cô ấy đưa đi viện điều trị một thời gian thì hiện tại bệnh tình Loan đã khá lên rất nhiều, bây giờ cô ấy đang sống với gia đình và mở một cửa hàng kinh doanh nhỏ. Trà vì xa mẹ đã lâu không chịu ở với mẹ nên Loan đành để Trà theo anh luôn, một tháng khi rảnh anh có đưa con về thăm Loan mấy lần. Nhưng giữa anh và Loan thì đã chấm dứt. Một phần do chuyện cũ Loan đã ám ảnh nên không muốn ở cạnh anh, một phần là do anh, anh đã thương người khác rồi.

Nghe đến đây trong lòng Đan như có một dòng nước ấm chảy qua. Nhưng miệng vẫn giả vờ hỏi

-Anh thương ai rồi?

Minh cười, đôi mắt nhìn Đan đầy yêu thương sau đó lại kéo Đan vào lòng mình, vòng tay anh siết chặt.

-Thương em.

Sau khi cả hai trở về cạnh nhau, Trà vui lắm con bé cứ tíu tít theo Đan suốt. Còn Minh thì khỏi phải nói anh không rời Đan nữa bước luôn. Cứ như thể sợ Đan biến mất một lần nữa vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/con-rieng-cua-chong/chuong-52.html.]

Mọi chuyện ổn thỏa, Đan có đưa Minh về gặp bác gái để thưa chuyện nghỉ việc vì giờ đây Đan muốn mình toàn tâm toàn ý ở bên cạnh cha con Minh. Và tất nhiên cô cũng nói trước bác gái mấy tuần để bác và anh chị tìm người giúp việc mới.

Bác gái nghe xong cũng vui vẻ chúc phúc cho Đan nhưng rồi bác cũng buồn lắm vì sắp tới phải xa Đan rồi, còn Đan tất nhiên cô cũng ko mấy vui vẻ bởi chính cô đã xem bà như mẹ ruột của mình,lại được bà lo lắng trong những năm tháng qua nếu không có bác có lẽ giờ đây Đan cũng đang lang thang ngoài kia cũng nên. Cho nên giờ đây chuẩn bị xa nhau đó cũng là điều ko hề dễ chịu…

Hai bác cháu ôm nhau bịn rịn chẳng ai muốn chia tay,phải đến khi Minh ra mặt hứa sẽ thường xuyên đưa cô lên nhà chơi vì một hai hôm nữa cô và anh phải quay về lại quê thì bà mới được vui trở lại mà gật đầu đồng ý..

Lúc Đan dọn đồ theo Minh ra ngoài Đan thấy Tuấn đứng nhìn cô và Minh ánh mắt tràn ngập nỗi buồn ,cô định đi lại chào Tuấn và nói lời tạm biệt anh nhưng Minh cản,anh nói để anh sẽ giải thích với Tuấn sau…Đan biết mình ít nhiều cũng làm cho Tuấn buồn, nhưng nhìn Minh và hiểu Minh đang ghen nên cuối cùng Đan nghe lời anh chỉ đứng từ xa vẫy tay với Tuấn rồi lên xe đi luôn, Đan nghĩ có lẽ Tuấn cũng sẽ hiểu cho cô. Và hiện tại anh còn làm việc cho Minh nên Đan biết sau này sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau. Đến khi ấy mọi chuyện qua đi, gặp nhau sẽ dễ xử hơn bây giờ.

...Tạm biệt phố thị ồn ào ,nơi Cô và anh tìm lại tình yêu lần nữa. Minh đưa Đan trở về với quê hương nơi cô và anh sinh ra,có cha mẹ đang mong chờ cô và anh trở về.

Lúc về nhà Đan Minh đã chịu lỗi với cha mẹ và với lại cha mẹ biết Đan không rời khỏi Minh được nên ông bà đã dần ngui ngoai, tuy vẫn không thích Minh cho lắm nhưng cha mẹ vẫn không phản đối.

Đan về được mấy hôm liền sắp xếp cùng Minh và Trà đi đến thăm Chị Loan. Khi cả hai gặp nhau, cảm giác cũng ngượng ngập lắm, nhưng vì chị Loan hiểu duyên nợ giữa chị và Minh đã hết nên chị chỉ nói với Đan mong cô đối xử tốt và yêu thương với bé Trà giúp chị. Tất nhiên với con bé thì tình yêu thương của Đan dành cho con rất thật lòng nên Đan đã không ngần ngại liền hứa với chị Loan ngay.

Gặp chị Loan xong thì Đan cùng Minh cùng Trà lại đến trại giam thăm mẹ chồng. Lần này gặp lại, nhìn mẹ hốc hác và già đi rất nhiều, vì cũng đã nghe được tội của bà và thời hạn bà chịu án rất dài, có lẽ đã đến lúc bà trả nghiệp nên Đan không còn ác cảm với bà nữa. Vì thời gian thăm nuôi không nhiều nên trước khi ra về Đan có nói mong bà giữ sức khỏe và hứa với bà cô sẽ lên thăm bà thường xuyên, và nhất định sẽ cùng cháu nội chờ đón bà trở về nhà.

Lúc đó khi nghe xong lời hứa của Đan thì bà Sáu đã gật đầu đồng ý với cô rồi nở một nụ cười mãn nguyện. Nụ cười của bà bây giờ thật hiền đã biết hối lỗi không còn những toan tính, ác cảm như ngày xưa nữa.

….

Rời khỏi khu trại giam, Đan cùng Minh nắm tay Trà đi ra cổng, con bé được vddivcùng ba mẹ thì vui lắm cứ tíu tít không thôi, còn Đan và Minh trong lòng cả hai như trút đi được bao muộn phiền, dưới ánh nắng buổi trưa, cả hai nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.

Cuối cùng sau tất cả họ cũng đã trở về bên nhau, mấy năm trước khi rời đi Đan mang theo bao nhiêu là đau đớn,bao vết thương rỉ m.á.u bên mình chỉ mong mỏi và ước mơ một điều xa vời là không bao giờ gặp lại Minh nữa. Thế mà duyên phận lại một lần nữa quay lại, Đan và anh lại về bên nhau lại cùng nhau một lần nữa xây dựng lại hạnh phúc đã đổ vỡ. Với Đan cô có thể rời đi khi người ta không trân trọng mình, nhưng sẽ dễ dàng tha thứ nếu như họ biết thay đổi và vẫn yêu thương cô. Đan cũng không biết quyết định này của mình là đúng hay sai, nhưng vì tình yêu của mình vẫn còn dành cho Minh, và tình yêu thương của Trà khi sau bao năm dài xa cách ngày gặp lại con bé vẫn nhận ra Đan, đã ôm lấy cô và nói con nhớ mẹ. Lúc đó Đan đã tự hứa với lòng rằng sẽ mãi mãi yêu thương và lo lắng cho con bé như con ruột của mình. Cho nên khi hiểu được tình cảm của Minh vẫn còn dành cho Đan thì Đan đã ngầm cho anh một cơ hội, và cũng cho chính mình một lần nữa lại được yêu thương cha con của anh.

Cả ba lên xe về nhà dòng người hối hả lướt qua, Minh lái xe chốc chốc lại đưa mắt nhìn xuống Đan đầy yêu thương qua kính chiếu hậu, Phía sau Đan ôm Trà vào lòng, cả hai mẹ con khe khẽ cùng cất lên bài hát cả nhà thương nhau.

Hết.

Loading...