Tôi mím môi, nhanh chóng xâu chuỗi lại mọi chuyện trong đầu, định mở miệng giải thích –
Thì bị anh chặn họng.
Giọng anh khàn đặc, lạnh như băng, ra lệnh:
“Hứa Tê Tê, bây giờ, ngay lập tức, lại đây hôn anh.”
Tôi cứng đờ cả người, tưởng mình nghe nhầm, ngước mắt nhìn anh.
Ứng Loan vẫn mặc bộ vest đen chỉn chu như mọi ngày, đôi giày da bóng lộn dưới ánh đèn, trông anh hệt như một…
Gã Dom ngạo nghễ.
Tôi nuốt khan một tiếng, giật mình trước suy nghĩ của mình, nhưng rồi lại thấy trong mắt anh thoáng qua vẻ tổn thương.
Tôi thở dài, bước đến, đặt lên môi anh một nụ hôn sâu, mặc cho anh nghi ngờ dò xét. Môi lưỡi triền miên, quấn lấy nhau không rời.
“Anh còn muốn em làm gì nữa?”
Tôi khẽ thở dốc hỏi.
Đôi mắt Ứng Loan tối sầm lại, vẫn không hề có chút tin tưởng nào, nghiến răng nói ra điều mà anh luôn che giấu:
“Nếu ly hôn, anh sẽ cho thằng tiểu tam lăng xăng ngoài kia của em sống không bằng chết.”
Đến nước này rồi mà anh vẫn còn dọa tôi.
Tôi bật cười: “Em làm gì có tiểu tam nào, ở nhà chỉ có một ông chồng già đang tự kỷ thôi.”
Ứng Loan khựng lại một giây, rồi lại gằn giọng: “Vậy em mà rung rinh với ai, anh sẽ hại người đó…”
“Em chỉ rung rinh với mình anh thôi, anh định hại bản thân kiểu gì?”
Ứng Loan cứng đờ như tượng, vẻ u ám trong đáy mắt tan biến, các đầu ngón tay run lên bần bật.
Tôi bất lực, đưa tay vuốt ve gương mặt anh:
“Nhật ký của anh em đọc hết rồi. Ứng tổng viết văn hay đấy, trí tưởng tượng cũng phong phú nữa.”
“Chỉ là đầu óc có vấn đề thôi, tự biên tự diễn ra vở kịch vợ ngoại tình chồng đau khổ à? Đến vết muỗi đốt với vết hôn còn không phân biệt được?”
“Nhưng việc anh chịu khó tập gym, chăm chút bản thân để quyến rũ em thì đáng khen đấy, em thích, được anh chiều em vui lắm, mong anh tiếp tục phát huy.”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, sao anh không chịu hỏi em một câu? Anh là ninja rùa tái thế à? Cái kiểu không chịu mở mồm ra hỏi này không được đâu nhé, tức c.h.ế.t em được.”
Tai Ứng Loan đỏ bừng, anh véo véo vào mặt mình như không tin vào tai mình, cuối cùng mới lí nhí nói:
“Em muốn tát bây giờ cũng được, anh không trốn đâu…”
Tôi: “???”
Vài giây im lặng trôi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cui-minh-yeu-em/chuong-10.html.]
Ứng Loan bỗng trút bỏ hết lớp ngụy trang, vùi mặt vào cổ tôi, lặng lẽ khóc.
“Anh sợ nếu anh hỏi, em sẽ nói ra sự thật rồi đòi ly hôn, vì anh biết anh không bằng…”
“Anh thà lừa dối bản thân, cũng không muốn mất em.”
“Chỉ cần em còn chịu về nhà, mọi chuyện anh đều có thể coi như chưa từng xảy ra.”
Tôi thấy nhói lòng, nâng gương mặt anh lên.
Ngón tay tôi chạm vào chiếc mũi ửng đỏ của anh, nhìn hàng mi ướt sũng nước mắt dính bết vào nhau.
Tôi bật cười:
“Ứng Loan à, anh giỏi chịu đựng thật đấy, làm em cứ tưởng anh hết yêu em rồi chứ.”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Em đòi ly hôn không liên quan đến ai cả, chỉ là em nghĩ anh không còn yêu em nữa, em giận dỗi thôi…”
“Em cũng không muốn ly hôn với anh.”
Giọng Ứng Loan nghẹn ngào: “Sao anh có thể không yêu em được chứ? Đến chuyện em ngoại tình anh còn cố gắng bao dung được, em không biết anh yêu em đến mức nào đâu.”
15
Sau khi gỡ bỏ khúc mắc.
Nước trong bồn tắm sóng sánh suốt cả đêm.
Những tiếng “vợ ơi” khàn khàn và những khoảnh khắc ngọt ngào ùa về trong ký ức.
Hình ảnh cuối cùng tôi nhớ được là khi trời hửng sáng, Ứng Loan lại nhào tới, không biết mệt mỏi cắn mút xương quai xanh của tôi.
Đến gần sáng tôi mới thiếp đi.
Ai ngờ vừa sáng ra đã buồn đi vệ sinh.
Tôi gạt tay Ứng Loan ra, cố gắng ngồi dậy.
Nhưng ngay lập tức tôi cảm thấy có gì đó sai sai, cực kỳ sai, vô cùng sai.
Tôi cúi xuống nhìn, tức đến nỗi hít một hơi khí lạnh, quay người tát cho cái tên đang nằm phía sau một phát.
Ứng Loan bị đánh thức, không thấy đau, lại mặt dày dán sát vào tôi, hơi thở nóng rực phả vào gáy tôi.
…
Tch.
Ai bảo ông già này hết date chứ.
Ông già này vẫn còn ngon chán.
(Hết chính văn)
* * *