CÚN CON CỦA TÔI - 2
Cập nhật lúc: 2025-05-01 08:27:32
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Nhóm người kia chạy tán loạn như chim sợ súng.
Tôi buông tay khỏi cổ Tạ Kiều Lạc, ra hiệu cho nhân viên gọi quản lý đến.
Bị thả ra bất ngờ, cậu ta ngẩn người, sau đó ngửi ngửi xung quanh.
Rồi đột nhiên kéo tay áo tôi, giọng nũng nịu:
"Sao lại buông ra?"
Còn chưa kịp trả lời, quản lý khách sạn đã chạy đến:
"Trình thiếu."
Tôi gật đầu, chỉ vào cậu nhóc say rượu bên cạnh:
"Sắp xếp phòng cho cậu ấy."
Dặn dò xong, tôi quay người rời đi.
Nhưng Tạ Kiều Lạc lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không chịu buông.
Thấy tôi nhìn, cậu ta lập tức nở nụ cười nịnh nọt:
"Em không cần bọn họ, em cần anh."
Tôi nhíu mày, buồn cười hỏi lại:
"Dính tôi rồi?"
Cậu ta gật đầu thật mạnh, rồi còn nấc một cái, lớn giọng hét lên:
"Vợ ơi!"
Hiếm khi tôi nổi lòng tốt, lại còn bị một đứa bám dính.
Có người say rượu thích hát hò, có người thích nhảy cầu.
Còn Tạ Kiều Lạc? Cậu ta lại phát rồ đi tỏ tình.
Quản lý đứng bên cạnh khó xử:
"Trình… Trình thiếu?"
Tôi hít sâu, tự nhủ lẽ ra không nên tự mình đến đây.
"Không sao, tôi xử lý."
Quay sang nhìn cậu nhóc đang cọ cọ vào tay tôi, tôi thở dài.
"Uống không nổi mà còn ráng uống."
3
Nhóm người kia nhanh chóng tản ra như chim muông.
Tôi buông tay khỏi cổ Tạ Kiều Lạc, ra hiệu cho nhân viên gọi quản lý tới.
Tạ Kiều Lạc bị thả ra bất ngờ, có chút ngơ ngác, cậu ta ngửi ngửi xung quanh.
Sau đó, cậu ta lúng túng đến kéo tay áo tôi:
"Tại sao… lại buông em ra?"
Chưa kịp để tôi trả lời, quản lý khách sạn đã vội vã chạy tới:
"Trình thiếu."
Tôi chỉ lên Tạ Kiều Lạc đang mơ màng:
"Sắp xếp cho cậu ấy một phòng."
Dặn dò xong, tôi định quay đi.
Tạ Kiều Lạc lại dùng sức kéo tay tôi, không cho tôi rời đi.
Thấy tôi nhìn cậu ta, cậu ta liền nở nụ cười nịnh nọt:
"Em không cần bọn họ, em muốn anh."
Tôi nhíu mày, cảm thấy buồn cười:
"Dính lấy tôi rồi à?"
Cậu ta mạnh mẽ gật đầu, rồi vô tình đánh một cái ợ rượu thật to, hét lớn:
"Vợ ơi!"
Hiếm khi tôi mới tỏ ra nhân hậu, lại còn bị một người dính lấy như thế.
Có người phát cuồng vì rượu mà hát hò, có người phát cuồng vì rượu mà nhảy xuống biển.
Nhưng tôi không ngờ rằng, Tạ Kiều Lạc lại phát cuồng và yêu đương với người khác.
Quản lý đứng bên cạnh, có vẻ khó xử:
"Trình… Trình thiếu."
Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ lúc nãy không nên tự mình đến đây:
"Không sao, tôi sẽ xử lý."
Sau khi quản lý đi, tôi cúi đầu nhìn Tạ Kiều Lạc, cậu ta đang mân mê tay tôi.
Cậu ta ngoan ngoãn cười, dùng má dụi dụi vào tay tôi.
Tôi thở dài:
"Uống không nổi mà vẫn cố uống."
Tôi quỳ xuống sờ vào túi quần cậu ta, phát hiện không có điện thoại bên trong.
Vậy là tôi ngẩng lên hỏi cậu ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/cun-con-cua-toi/2.html.]
"Điện thoại đâu? Cùng với não thì phải không?"
Cậu ta đánh một cái ợ lớn:
"Mới… bọn họ nói đến quán bar không được mang điện thoại."
"Đó là… quy tắc trong giang hồ!"
Mẹ kiếp, quy tắc giang hồ gì chứ.
Thấy tôi không nói gì, cậu ta lại mềm mại gọi:
"Vợ ơi."
Tôi giải thích:
"Lúc nãy chỉ là tạm thời thôi, sợ bọn họ gây chuyện."
"Ừm, Ừm! Vợ ơi!"
Câu giải thích hoàn toàn vô tác dụng.
Tôi thử hỏi:
"Em biết tôi là ai không?"
Tạ Kiều Lạc bỗng nhiên sáng mắt lên:
"Em biết! Em đã định mệnh… là vợ của em!"
Cậu ta uống say rồi, nói lảm nhảm:
"À~ vợ hôn em đi~"
Tôi đẩy mạnh mặt cậu ta, hít một hơi thật sâu:
"Sai rồi, tôi là bố của em."
"Bây giờ đứng dậy đi."
Cậu ta không chịu, ôm chặt lấy tôi:
"Không, không mà~ vợ hôn em."
Tôi đưa tay đẩy cậu ta ra, không muốn so đo với tên say rượu này:
"Đi theo tôi, hôm nay em phải nghỉ ngơi ở đây."
Cậu ta bỗng nhiên làm mặt đáng yêu:
Hoài nek
"Vợ ơi… ợ… em chưa chuẩn bị xong, thật sự muốn nhanh như vậy sao?"
Không biết cậu ta đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa.
Tôi thở dài, theo nguyên tắc "giao người đến tận nơi", tôi nhanh chóng bước đi:
"Ừ, ừ, em không qua thì đừng nói nữa."
Tạ Kiều Lạc nghe thấy tôi đồng ý, ngay lập tức đôi mắt sáng lên.
Cậu ta giơ tay chào:
"Dạ vâng, vợ ơi, em đi ngay đây!"
Nói xong, cậu ta hân hoan chạy về phía tôi, nhưng khi gần tới thì tôi nhanh chóng tránh sang một bên.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, tai cụp xuống:
"Vợ ơi, sao không cho em ôm một cái?"
Vừa nói vừa chuẩn bị rơi nước mắt:
"Em muốn ôm! Em thật sự giận rồi!"
Tôi nhìn cậu ta, cao hơn tôi một cái đầu mà lại nhõng nhẽo làm nũng.
Cậu ta thấy tôi im lặng, lại buồn bã:
"Vợ ơi, hôm nay chúng ta ngủ chung nhé~"
Tôi ngạc nhiên nghĩ đến gia đình Tạ lại sinh ra một đứa như thế này.
Theo lời cậu ta:
"Em và tôi hôm nay cãi nhau rồi, nên không thể ngủ chung."
"Em hiểu chưa?"
Tạ Kiều Lạc cúi đầu, mắt đỏ hoe:
"Được rồi, vợ hôm nay giận không cho ngủ, em sẽ ngủ một mình."
Cậu ta nhìn tôi, khoanh tay:
"Hứ, tôi chẳng cần đâu."
"Chỉ vì không có vợ thôi! Tôi vẫn ổn!"
Cậu ta liếc nhìn tôi, như thể muốn xem tôi sẽ phản ứng thế nào.
Tưởng mình rất cẩn thận, nhưng tôi đã nhìn thấu rồi.
Tôi cười nhẹ, đưa thẻ phòng mà quản lý vừa đưa cho tôi cho cậu ta:
"Được rồi, em tự đi ngủ đi."
Tạ Kiều Lạc cầm thẻ, ngây ra vài giây, ánh mắt có chút oán trách.
Sau khi suy nghĩ một chút, cậu ta nhanh chóng hôn lên mặt tôi—
"Vợ ơi, hôn chúc ngủ ngon!"
"Em tự đi ngủ nhé! Yêu vợ!"