Chi Đào và Thiên Nhu tan biến trước mắt hai gã đàn ông bội bạc kia.
Tùy Trường Bình đôi mắt đỏ ngầu, như muốn khóc ra m á u.
Lục Cảnh Dật gầm lên từng tiếng, đ.ấ.m mạnh xuống đất, xương vai vốn bị ngựa giẫm nay lại gãy thêm lần nữa, méo mó một cách dị dạng.
“Đi… khụ khụ… lục soát đạo quán!”
Tùy Trường Bình là người đầu tiên trấn tĩnh.
“Chạy được một người, chẳng lẽ chạy được cả chùa? Trong đạo quán ắt có sách vở ghi chép liên quan.
Lão đạo sĩ không ở đây, ta cũng tự triệu các nàng về!”
Ba năm sau đó, cả hai như bị ma nhập, điên cuồng vùi mình trong đạo quán hoang tàn, lật từng cuốn kinh thư trong tàng kinh các.
Những nội dung tối nghĩa, quanh co khiến cả hai đau đầu như búa bổ, gần như không sống nổi.
Nhưng họ như kẻ c h ế t đuối bám vào cọng rơm cuối cùng, ngày đêm không rời đạo quán.
Thế gian chẳng còn ngự sử đại phu văn tài lỗi lạc Tùy Trường Bình, cũng chẳng còn đại tướng quân uy chấn thiên hạ Lục Cảnh Dật.
Người dân quanh đạo quán dặn con trẻ không được đến gần, bảo nơi đó có một gã đ i ê n văn và một gã đ i ê n võ, đáng sợ lắm.
Công sức dường như chẳng phụ lòng kẻ si tình.
Một ngày nọ, Lục Cảnh Dật đào được một cuốn cổ thư từ hang chuột.
Trận pháp vẽ trong đó gần giống hệt trận pháp lão đạo từng vẽ.
Sách viết:
【Mang vật yêu quý nhất của người muốn gặp đặt bên cạnh, lấy một bát m á u tim làm vật dẫn, rưới lên trận pháp, liền mở ra con đường đến bên người ấy.】
Cả hai vội vã tìm lại khoảng đất cũ, cẩn thận vẽ lại trận pháp.
Rồi hiếm hoi tắm rửa, chải chuốt.
Nhưng giờ đây, má họ hóp lại, ấn đường đen sạm, lưng còng xuống, chẳng còn chút phong thái anh tuấn năm xưa.
Tùy Trường Bình ôm hộp bánh ngọt rượu hoa quế.
Lục Cảnh Dật siết chặt chiếc trâm cài nhặt từ thủy lao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/cung-ban-than-xuyen-khong-pcsx/chuong-15-ngoai-truyen.html.]
Chịu đau rút m á u tim, cả hai đầy kỳ vọng cảm nhận cơ thể dần bị ánh sáng trắng bao phủ.
Thiên Nhu hiện ra trước mắt họ.
Lục Cảnh Dật lệ tuôn như suối.
Tùy Trường Bình không kìm được, vội bước tới:
“Chi Đào đâu? Chi Đào có ở cạnh nàng không?
Cho ta gặp nàng… Nàng để ta gặp nàng ấy!”
Nhưng Thiên Nhu trước mặt chỉ như một ảo ảnh, chẳng nghe được lời họ.
Nàng ngồi trước bàn trong căn phòng Lục Cảnh Dật từng bố trí cho nàng, trước mặt chất đầy thư từ và kinh thư chép tay của tên lão đạo, đang cặm cụi sao chép gì đó.
Lục Cảnh Dật dường như nhận ra điều gì, sắc mặt đột nhiên tái mét.
Vài cảnh trôi qua, Thiên Nhu vươn vai đứng dậy, lấy kinh thư tạt nước trà vài lần, phơi khô, rồi đưa cho người ngoài cửa sổ.
Lúc này, Tùy Trường Bình cũng thấy rõ cuốn sách ấy.
Chính là cuốn họ đào được từ hang chuột.
Lồng n.g.ự.c đau nhói, cả hai không chịu nổi, khuỵu xuống.
Thiên Nhu cuối cùng xoay người, ánh mắt hướng về phía họ.
Lục Cảnh Dật nén đau ngẩng đầu, chớp mắt nhìn nàng, tham lam mà quyến luyến.
Rồi hắn thấy môi Thiên Nhu mấp máy: “Đồ ngu!”
Vài tháng sau, dân làng vào núi hái thuốc, đi ngang khoảng đất ấy, thấy hai cỗ t.h.i t.h.ể khô quắt kỳ dị và vũng m á u loang lổ.
Hình vẽ m á u chẳng biết là gì, đã hoàn toàn nhòe nhoẹt.
Dân làng bàn bạc, cho rằng hai gã điên trong đạo quán cuối cùng đã c h ế t.
Họ lấy chiếu cỏ cuốn lại, quẳng xuống khe núi.
Bụi về bụi, đất về đất.
[HOÀN]