Cuộc Sống Trồng Trọt Giữa Núi Sâu Trong Ngày Tận Thế - Chương 546: Đại Kết Cục
Cập nhật lúc: 2025-11-24 12:42:59
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Diệp Thanh mòn mỏi chờ đợi họ đến thảo nguyên. Cuối cùng, khi Mộc Hi thành phố mua vật tư nông nghiệp cho căn cứ bông vải, đồng thời tin chị dâu thứ hai sinh một bé gái bụ bẫm, mang cả tin tức lẫn phân bón, t.h.u.ố.c trừ sâu về thảo nguyên, cũng là lúc đại quân từ thành phố cuối cùng đến thảo nguyên.
Những đến khảo sát tài nguyên gió thăm dò xong vị trí xây dựng nhà máy điện gió, họ chọn ngay khu du lịch cũ, nơi nhiều đất bằng phẳng và điều kiện xây dựng .
Còn những chiếc quạt gió khổng lồ màu trắng thì bố trí xây dựng những ngọn đồi nhấp nhô.
Người của bộ phận kỹ thuật xây dựng tháp tín hiệu để tiện liên lạc với thành phố, nhưng nếu điện gió xây dựng thì tháp tín hiệu thể cấp điện. Bộ phận viễn thông một trạm gốc nhỏ, loại chỉ tiêu thụ hơn ba mươi kilowatt giờ mỗi ngày, mang đến đây dùng năng lượng mặt trời và máy phát điện để duy trì.
Đến khi thành phố chế tạo xong những cánh quạt siêu lớn và vận chuyển đến thảo nguyên, Triệu Diệp Thanh cuối cùng cũng thể như ý giường ở nhà thảo nguyên để lướt mạng.
Sau khi mạng, thiết ở ruộng bông nâng cấp từ kết nối mạng cục bộ lên giám sát qua internet. Camera lắp đặt xung quanh nhà kính và tình trạng sức khỏe đất truyền về theo thời gian thực, cho phép hai ở nhà vẫn thể quản lý hàng chục mẫu đất trồng bông.
Tuy nhiên, năm nay còn nhàn nhã như . Theo lời Triệu Diệp Thanh, năm nay là năm đầu tiên cô khởi nghiệp. Dù căn cứ bông vải thể quản lý dễ dàng, nhưng vẫn chuẩn cho ngành chăn nuôi .
Can thiệp nhân tạo việc sinh sản của trâu bò và dê cừu. Ban đầu chỉ hai con bò già thể sinh sản, mỗi năm con bò già trong nhà vất vả đẻ con, vì chỉ một con cùng huyết thống thể phối giống. Bây giờ thì khác , thành phố thể cung cấp bò đực và bò cái giống mới.
Và còn việc can thiệp nhân tạo sinh sản của dê núi, cừu.
Sau khi đường cho xe cộ, Mộc Hi tiên đến thành phố đặt một lượng lớn vật liệu xây dựng, vận chuyển về thảo nguyên, mượn hai từ bộ phận kỹ thuật, dựng lên một dãy chuồng trại dài bên ngoài sân, để chuẩn cho ngành chăn nuôi .
Bộ phận kỹ thuật cũng dễ chuyện. Nhờ Triệu Diệp Thanh thường xuyên đến "gửi ấm", lo họ rau tươi và thịt gà vịt, thỉnh thoảng gửi qua, đôi khi còn gửi cả hai con gà nướng sẵn.
Ăn của thì ngậm miệng, chỉ là mượn hai hai ngày việc thôi, thể từ chối.
Các suất còn tranh giành. Nhà họ đủ thứ ngon ăn uống, hơn nhiều so với việc ăn bữa ăn công sở khô khan của bộ phận.
Trong thời kỳ sinh trưởng của ruộng bông, gia súc cũng xử lý xong, thanh long và chanh dây cũng di thực xuống đất.
Triệu Diệp Thanh ban công tầng hai, chút ngẩn ngơ.
Ruộng đồng trù phú, gia súc ngày càng nhiều. Nhìn xa xa thể thấy những chiếc quạt gió lớn màu trắng sừng sững, điện thoại trong tay thỉnh thoảng vang lên tiếng chuông báo tin nhắn nhóm gia đình.
Cô cảm thấy cũng đến lúc.
Cô mở điện thoại, mở cửa sổ trò chuyện của Phùng Lập Hiên, nhờ đặt một lô cây con.
Bộ phận trồng trọt trong thành phố bắt đầu nhân giống các loại cây con cực , giống như suy nghĩ ban đầu của Triệu Diệp Thanh, mấy năm thiên tai , là thiên tai cũng là nhân họa, lấy của tự nhiên cái gì, cũng trả cái đó.
Cây con tính phí, chủ yếu là để trồng bổ sung cho những cây chặt phá của dân làng sống trong núi. Thành phố cũng sẽ định kỳ cử trồng những khu rừng chặt trụi. Nếu điều kiện kinh tế khá giả thì sẽ tượng trưng cho một ít tiền, tiền cũng sẽ dùng chi phí nhân giống cây con mới.
Điện thoại nhận tin nhắn từ Phùng Lập Hiên.
Phùng Lập Hiên: Nhận ! Sắp xếp ngay!
Phùng Lập Hiên: (Đưa tay) Chuyển tiền!
Triệu Diệp Thanh: Không tiền, cho. còn nợ thành phố một khoản tiền lớn, đợi đến khi thu hoạch bông mới trả , lúc đó tính.
Phùng Lập Hiên: (Khóc rống) Bộ phận hết kinh phí ! Ngày nào cũng sống khổ sở thế ! Không hai con gà đất nung và một con vịt thì thể bù đắp nỗi đau !
Triệu Diệp Thanh: ...Biết , thêm cho một con ngỗng nữa.
Phùng Lập Hiên: (Trái tim)(Trái tim)(Trái tim)(Hoa hồng)(Hoa hồng)(Hoa hồng)
Trong mấy năm hai ở núi, những nơi khai thác nhiều nhất chính là rừng bạch dương và rừng thông.
Rừng thông thì vẫn , trong thành phố vẫn khá nhiều cây thông con ươm, nhưng bạch dương trong danh sách cây giống chọn. Người của thành phố đến thu thập hạt bạch dương mang về, bảo Triệu Diệp Thanh cứ trồng thông , bạch dương sẽ bổ sung .
Cả Triệu Diệp Thanh và Mộc Hi đều cùng trồng cây. Trước đây, khu vực là nơi động vật thường xuyên lui tới nhất, nhưng giờ đây, dấu vết thể thấy bằng mắt thường ít rõ rệt.
"Dấu vết hoạt động của con thảo nguyên nhiều hơn, tình huống là điều tất yếu."
Đây cũng là lý do Triệu Diệp Thanh dự định sẽ xây chuồng gia súc bên ngoài hàng rào gỗ, hiện tại ngay cả dấu vết hoạt động của cáo gần đó cũng nhiều.
Thành phố còn gửi cho hai thiết giám sát cảnh báo. Chỉ cần xảy những sự kiện như lợn rừng tấn công đây, camera từ xa thể phát hiện dấu hiệu động vật xuất hiện bằng cảm biến nhiệt và AI, đó gửi cảnh báo đến những trong nhà, chỉ cần một nút bấm là bật đèn cường độ cao xua đuổi, khiến động vật hoang dã đến gần bỏ chạy.
Ngoài cây con, còn những đồng cỏ lượng lớn gia súc gặm nhấm. Triệu Diệp Thanh gieo hạt cỏ chăn nuôi những khoảnh đất chăn thả bỏ hoang mấy năm, đồng thời khai hoang thêm hai khu đất trồng cỏ mới ở gần đó. Lần , một khu còn lớn hơn cả hai khu cộng . Hai giờ máy kéo nên lo xuể.
Luôn trong tình trạng chi tiêu, để hồi vốn, hai dệt tất cả tơ tằm thu hoạch trong hai năm thành vải lụa tơ tằm. Giờ đây thành phố thể mở cửa hàng, Triệu Diệp Thanh mở một cửa hàng nhỏ để bán đồ, nhưng cửa hàng ràng buộc, cũng tốn tiền thuê .
Mộc Hi liền liên hệ với Triệu, nhờ giới thiệu một khách hàng giàu . Anh Triệu ngóng thấy họ bán vải lụa tơ tằm, lập tức vỗ n.g.ự.c sẽ giúp giới thiệu khách hàng.
Gà Mái Leo Núi
Anh Triệu cũng thẳng thắn : " lấy hoa hồng, đồ các cô bán và đồ bán cũng xung đột, cứ coi như giúp bạn bè. Đến khi kiếm tiền mua, các cô giảm giá cho là ."
Triệu Diệp Thanh thích sự phóng khoáng, thẳng thắn như , định khi mẻ vải lụa tơ tằm tiếp theo thành, sẽ tặng một bộ đồ ngủ ngắn tay quần đùi bằng lụa tơ tằm cho mùa hè.
Đồ mùa hè thì đỡ tốn vải hơn.
Không còn cách nào khác, hiện tại họ quá nghèo.
Sự nghèo khó kéo dài cho đến mùa thu năm thứ chín Địa Chấn, khi bông vải cuối cùng cũng thu hoạch.
Dưới sự quản lý của bà Nội Tôn, sản lượng mỗi ruộng bông đều đạt hơn gấp đôi so với . Bà cũng hề giấu giếm kinh nghiệm trồng trọt bao năm của mà truyền tất cả.
Triệu Diệp Thanh ghi nhớ tất cả những điều . Đợi khi bông vải đưa thành phố để trả hết nợ cũ và còn dư chút ít, khi bán hết vải lụa tơ tằm tay và thu hoạch thùng vàng đầu tiên, Mộc Hi mời một đội thi công từ thành phố về để tân trang ngôi nhà.
Ngôi nhà chính cũ xây bằng gỗ dỡ bỏ, còn đào thêm một tầng hầm để chứa đồ.
Ngôi nhà chính cũ xây dựng thành một căn nhà gạch hai tầng, với một tầng hầm và hai phòng ở mỗi tầng một và hai.
Hàng rào gỗ di chuyển ngoài, và một hầm ủ xanh lớn cùng một kho cỏ khô xây dựng thêm gần khu rừng lá rộng, dùng để cung cấp thức ăn cho lượng lớn gia súc về .
Bên ngoài sân còn thêm một căn nhà cấp bốn nhỏ với hai phòng. Đây là điều Triệu Diệp Thanh dự tính , khi nuôi nhiều bò và cừu hơn, cô sẽ thuê quản lý, khi đó cô thể tự chủ .
Vị trí Phùng Lập Hiên giơ tay giành lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/cuoc-song-trong-trot-giua-nui-sau-trong-ngay-tan-the/chuong-546-dai-ket-cuc.html.]
Thế nhưng cả nhà đồng lòng bác bỏ. Thành phố bây giờ vẫn cần , một trẻ tuổi quen việc như Phùng Lập Hiên thì thể nghỉ hưu năm mươi tuổi .
thành phố hiện tại nới lỏng một quy định về việc , đặc biệt là đối với những tàn tật do thiên tai đó, sẽ hạn chế họ gì và ở trong thành phố.
Năm thứ mười Địa Chấn.
Số lượng gia súc trong nhà tăng gấp đôi, chỉ riêng việc cắt lông cừu và sắp xếp lông cừu khiến Triệu Diệp Thanh tối sầm mắt mũi. Cô đăng tin tuyển dụng lên mạng, và một cặp vợ chồng đến. Họ am hiểu về chăn nuôi gia súc lắm, nhưng hồi nhỏ sống ở nông thôn, từng chăn bò chăn cừu, cũng ngại bẩn mệt nhọc.
Cô bao ăn ở, lương thì thỏa thuận, mà họ vẫn đến hỏi.
Triệu Diệp Thanh thẳng thắn qua điện thoại: " thể trả lương cao lắm, nhưng ăn ở thì chắc chắn sẽ bạc đãi các bạn."
Người vợ : "Chúng ở thành phố cũng công việc phù hợp, chỉ thể sống bằng sức lao động. Hồi nhỏ đều tự do ở núi rừng, lớn lên nhà máy công kiếm tiền về quê cưới vợ sinh con, nhưng tiền còn kiếm thì về nữa . Như bây giờ, thà về nơi chúng yêu thích còn hơn."
Cả hai đều bọn phản động đ.á.n.h trọng thương, vợ cắt tai, chồng chặt ngón tay. Mộc Hi đón hai đến thảo nguyên để Triệu Diệp Thanh xem xét.
Cặp vợ chồng trẻ , vợ họ Dương, chồng họ Vương, đều nhỏ tuổi hơn Triệu Diệp Thanh và Mộc Hi. Quê của họ ở vùng Đông Bắc, họ nghĩ đời chắc về nữa, ở thành phố cũng tìm công việc phù hợp.
Tiểu Vương là một đàn ông trầm tính, gần như bao giờ , dáng cao lớn. Triệu Diệp Thanh hỏi họ suy nghĩ kỹ , Tiểu Vương : "Vợ ở thành phố ngày nào cũng vui, cũng vui. Ở đây khá , chút giống với quê của chúng ."
Anh sẽ thử việc vài ngày. Triệu Diệp Thanh quan sát kỹ, thấy hai đều là gây chuyện, việc chăm chỉ, nên giữ họ .
Triệu Diệp Thanh và Mộc Hi cũng cuối cùng thể sống cuộc đời chủ như mong năm thứ mười Địa Chấn.
Bà Nội Tôn bây giờ cơ bản là sống thường xuyên thảo nguyên. Ban đầu khi thấy căn cứ quỹ đạo, bà rời , nhưng Triệu Diệp Thanh nghĩ rằng nếu để bà về thì cũng chỉ là một bà lão cô đơn, nên Triệu Diệp Thanh cho bà , cứ nài nỉ bà Nội Tôn ở thảo nguyên cùng cô.
Bà Nội Tôn đồng ý, nhưng cất hành lý của căn phòng tầng một của ngôi nhà gạch hai tầng mới, rằng bà sẽ sống ở đó.
Triệu Diệp Thanh hiểu, nhưng Mộc Hi hiểu ngay lập tức.
Bà lão đang nghĩ dọn chỗ cho hai đó mà.
Tối hôm đó, một đàn ông kìm nén lâu dám hành động lớn, cuối cùng chờ nữa mà hành động. Triệu Diệp Thanh hổ tức giận mắng đồ mặt dày, nhưng chống những tiếng gọi "Vợ ơi..." khàn đặc, hết đến khác bên tai.
Cuối cùng cô mơ màng nghĩ, thôi bỏ , cũng mùa vụ bận rộn, dù cũng cần nhúc nhích, chi bằng cứ tận hưởng .
Mộc Hi tổ chức một đám cưới, Triệu Diệp Thanh chấp niệm về mặt , nhưng Mộc Hi kiên quyết hơn cô, rằng nghi thức, về già còn thể hoài niệm.
Không bạn bè, đồng nghiệp linh tinh mời, chỉ gọi gia đình Phùng, trợ lý, Triệu và một vài bạn khá ở thành phố, cùng với Tiểu Chu, Tiểu Trịnh và vài trong đội.
Khi bà Nội Phùng họ tổ chức đám cưới, bà lấy chiếc kính lão gập từ túi áo đeo , mở ngăn kéo lục tìm cuốn lịch vạn niên, chọn một ngày lành.
Mộc Hi điện thoại, khi thời gian bà lão , kìm thốt lên: "Lâu ạ?"
Bà lão dành thời gian để may áo cưới.
Triệu Diệp Thanh tin thì giật , một bà lão chín mươi mấy tuổi còn cầm kim chỉ, vội vàng gọi điện cho bà lão cần thiết.
Bà Nội Phùng: "Không từ đầu, chỉ sửa một chút thôi. Áo cưới dùng là chiếc của bà nội con ngày . Theo phong tục của chúng hồi đó, truyền cho con gái để mặc khi cưới, khi mặc thì thêu thêm những hoa văn mới lên áo cưới, ý nghĩa của nó."
Triệu Diệp Thanh chỉ cần thêm một chút là , cuối cùng thành phẩm nhận cũng vượt ngoài mong đợi của cô.
Một chiếc áo cưới màu đỏ kiểu dáng đơn giản, đó thêu những hoa văn khác với đường kim mũi chỉ đủ loại: hoa lựu, rồng phượng, chim khách bay lượn quanh rồng phượng, và còn cả cành cây liền do bà lão thêu.
Đám cưới tổ chức thảo nguyên, náo nhiệt từ trưa đến nửa đêm, nhân viên vận hành hệ thống phát điện gió ở gần đó cũng đến ké một chén rượu mừng.
Mỗi đều mặc bộ quần áo tề chỉnh nhất của , ngay cả con trai của Tiểu Hắc, một chú ch.ó đốm con vài tháng tuổi, cũng thắt một chiếc nơ đỏ quanh cổ, mở to đôi mắt tròn xoe chạy quanh hai .
Sau đám cưới, Mộc Hi cân nhắc kỹ lưỡng chọn vài tấm ảnh cưới của hai để gửi thành phố phóng to in , tự khung ảnh cực lớn treo trong nhà.
Triệu Diệp Thanh mỗi ngày nhà là thể thấy khuôn mặt phóng đại của treo lò sưởi, cô nhịn mấy ngày nhưng cuối cùng vẫn nhịn mà hạ khung ảnh xuống, quá hổ.
Chỉ miễn cưỡng giữ tấm ảnh trong phòng, ít nhất thì sẽ khác thấy.
Năm ngoái, khi bán bông vải cho thành phố, cô giữ một phần nhỏ để tự xe sợi dệt vải. Hiệu suất thấp, nhưng những giàu mua vải lụa tơ tằm của cô ở thành phố, thích những thứ sản xuất dây chuyền ở đó, mà thích vải bông dệt tay của Triệu Diệp Thanh hơn.
Thỉnh thoảng cô dệt vài tấm vải để Mộc Hi mang thành phố bán. Khi thì lái xe ô tô, ngoài vải bông còn vải lụa tơ tằm. Vì thời gian khá dài, một tháng một thành phố, trừ khi khách hàng trả thêm tiền nếu họ hiếm khi phá vỡ quy tắc .
Còn về lý do tại lái xe ô tô, là vì khi đường sửa chữa đến thảo nguyên, cây xăng phát hiện và sung công, hai còn lượng xăng dầu dồi dào nữa, nên nỡ thường xuyên lái trực thăng.
Những khách hàng cần gấp sẽ trả thêm phụ cấp xăng dầu, khi đó họ mới lái trực thăng thành phố để giao hàng.
Năm ngoái khi trả hết nợ, họ mở rộng thêm vài mẫu ruộng, hai bình thường dệt vải cũng tích góp ít.
Tháng 9 năm 3043, tức là mùa thu năm thứ mười Địa Chấn.
Khu trồng bông trải qua vụ thu hoạch bội thu thứ hai, những bó bông lớn vận chuyển thành phố, cùng với bảy con cừu và năm con lợn cũng đưa .
Hai kiếm bộn tiền.
Tháng 3 năm 3044, khi chuẩn cho vụ gieo hạt tiếp theo, tín hiệu quốc cuối cùng kết nối . Nhiều tìm thấy gia đình và bạn bè mất liên lạc nhiều năm của nhờ sự giúp đỡ của hệ thống liên lạc quốc gia.
Triệu Diệp Thanh do dự hai ngày, cuối cùng đêm khuya giường, cô lấy hết dũng khí tìm kiếm tên cô bạn đó. Khi thấy avatar ảnh của cô sáng lên, chút u ám cuối cùng ẩn sâu trong lòng cô cuối cùng cũng phá vỡ. Cô phóng to ảnh và xem xem vài , mặt giấu vẻ vui mừng.
Chưa kịp bấm liên hệ, phía vòng tay ôm lấy eo Triệu Diệp Thanh, siết chặt cô lòng từ phía .
Triệu Diệp Thanh định giãy giụa đang bận, thì Mộc Hi nắm lấy phần thịt mềm ở eo cô, xoay cô . Mắt cô đối diện với vết sẹo cổ Mộc Hi, yết hầu rõ ràng đó trượt lên xuống, phát âm thanh mang theo một chút ấm ức:
"Sao em nữa, tổng giám đốc Triệu?"
Cô đáp: "Đang đây mà, đây mà. Ghen tuông gì chứ, còn mấy chục năm nữa cơ mà."
, họ còn mấy chục năm dài và tươi .
HOÀN