Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuối Cùng Em Cũng Có Anh - Chương 4: Cuối Cùng Em Cũng Có Anh

Cập nhật lúc: 2025-06-24 03:21:50
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh không muốn nhiều năm nữa em cũng thành như họ. Anh không chịu nổi.”

“Thà bây giờ buông tha, ít ra em của hiện tại chưa chán anh. Khi em tìm được hạnh phúc, anh sẽ thật lòng chúc phúc…”

Không nỡ nhìn anh múa tay, tôi ôm chầm lấy: “Chúc phúc gì? Hạnh phúc của em là anh. Em không còn trẻ con, em hai mươi tư tuổi rồi, biết mình muốn gì.”

“Em muốn là anh! Chỉ anh thôi!”

Anh đẩy tôi ra: “Nhưng đó là thực tế không thể tránh. Người khác chê em, anh không thể bênh, cũng không thể nói yêu em như người bình thường.”

Anh nói chuyện bình thản, nụ cười khổ sở trên môi tôi lại muốn khóc.

Tôi chỉ muốn phản bác:

“Ai nói môi chỉ để nói? Anh có thể hôn, có thể làm nhiều chuyện khác. Trên xe anh suýt hôn em đứng không vững, anh quên rồi sao?”

Có lẽ nghĩ đến chuyện trên xe, mặt anh đỏ bừng.

Tôi tận dụng cơ hội:

“Nếu anh không thể nói thích em, thì sau này khi muốn nói, anh hãy hôn em. Thích bao nhiêu thì hôn sâu bấy nhiêu. Ai cũng có cách riêng, chúng ta tìm ra cách của mình được rồi.”

Anh biết không nói lại tôi, buông xuôi đẩy đầu tôi:

“Hai năm qua em học được gì vậy?”

Tôi chớp mắt:

“Học được nhiều lắm, sau này anh sẽ từ từ biết thôi.”

Thực ra là vì lần trước cướp mất nụ hôn đầu của Tiêu Dữ, bị anh nhanh chóng đuổi ra ngoài, người ta còn tức tốc trốn ra nước ngoài. Khiến tôi từng nghi ngờ là do kỹ thuật của mình có vấn đề.

Cho nên đã đi thỉnh giáo Lâm Giai, làm thế nào để nâng cao kỹ thuật.

Không ngờ cô ấy lập tức gửi cho tôi mấy chục GB tài liệu tham khảo.

Tôi của hiện tại, tuy không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng lại sở hữu rất nhiều kiến thức lý thuyết. Cảm thấy mình mạnh mẽ đến đáng sợ.

Đêm đó, tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay Tiêu Dữ.

Tôi nói mình lạ giường, không có anh sẽ không ngủ được.

Tiêu Dữ hết cách, chỉ đành ôm tôi ngủ.

Sau đó tôi tỉnh dậy lại không thấy anh, chỗ nằm bên cạnh vẫn còn ấm.

Tôi ra ngoài tìm anh, phát hiện đèn phòng sách của anh đang sáng.

Tôi lại quay về ngủ tiếp, nghĩ rằng Tiêu Dữ sẽ không qua nữa.

Không ngờ một lúc sau, anh lại quay lại, lặng lẽ ôm tôi từ phía sau.

Tôi vui vẻ xoay người, rúc vào lòng anh.

“Thật ra anh cũng rất muốn ôm em ngủ đúng không? Đồ giả bộ lạnh lùng.”

Thân thể Tiêu Dữ cứng đờ, nhưng không trả lời tôi.

Chỉ ấn đầu tôi xuống khi tôi định ngẩng lên xem biểu cảm của anh.

12

Mấy ngày sau, tôi ở lại biệt thự của Tiêu Dữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/cuoi-cung-em-cung-co-anh/chuong-4-cuoi-cung-em-cung-co-anh.html.]

Đây là căn nhà anh mua trước khi đi nước ngoài, tôi từng đến trước đây, cũng coi như quen thuộc.

Dần dần tôi phát hiện, thói quen sinh hoạt của Tiêu Dữ cực kỳ tệ.

Ban ngày tham gia lưu diễn.

Buổi tối hoặc là nhốt mình trong phòng sách, hoặc là trốn trong phòng cách âm luyện đàn thâu đêm.

Gần như không dành thời gian ngủ cho mình. Ai khuyên cũng không nghe.

Nếu đã không thể thay đổi, vậy thì tham gia cùng. Tôi cũng theo nếp sinh hoạt của Tiêu Dữ, anh không ăn cơm tôi cũng không ăn, anh không ngủ, tôi cũng không ngủ.

Tiêu Dữ vừa tỏ vẻ nghiêm mặt với tôi, tôi liền khóc.

Kết quả cuối cùng, thường là anh bị tôi làm cho hết cách, chỉ đành làm theo lời tôi nói.

Nhưng tôi lại phát hiện, Tiêu Dữ luôn len lén nhếch môi cười ở những nơi tôi không nhìn thấy.

Tôi nghĩ, thực ra trong lòng anh cũng luôn khao khát có người có thể quản mình như vậy nhỉ.

13

Hôm nay, tôi hiếm khi dậy sớm.

Chú Triệu nói với tôi Tiêu Dữ ra ngoài chạy bộ rồi.

Ánh mắt tôi dừng lại trước căn phòng sách chưa khóa.

Mấy ngày qua, tôi đã đi hết mọi ngóc ngách trong biệt thự, chỉ duy nhất phòng sách này, dù Tiêu Dữ có nói gì, anh cũng không cho tôi vào.

Mỗi lần anh ra ngoài đều khóa cửa lại kỹ càng, ngay cả chú Triệu cũng không có chìa khóa dự phòng.

Căn phòng như thể phòng chứa đồ của kẻ trộm vậy.

Giờ thì tôi có thể ung dung bước vào rồi đấy chứ?

Nhìn quanh, không thấy điều gì đặc biệt.

Tôi tiến lại bàn làm việc của Tiêu Dữ.

Bất chợt thấy một ngăn kéo chưa đóng hết, mở ra xem thì bên trong toàn là ảnh của tôi.

Phần lớn những bức ảnh này đều được chụp lén trong suốt hai năm chúng tôi xa cách.

Có cả ảnh ngày tôi tốt nghiệp đại học chụp kỷ yếu, ảnh lúc tôi lần đầu đi làm ở công ty. Hầu như ghi lại đầy đủ những thay đổi của tôi trong hai năm qua.

Còn nhiều ảnh tôi và Tiêu Lâm Chu cùng tham gia các buổi tiệc thương mại.

Nhưng tất cả hình ảnh của Tiêu Lâm Chu đã bị ai đó cắt bỏ hoàn toàn.

Đột nhiên có tiếng động ngoài cửa, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Dữ đang đứng đó.

Anh vừa chạy bộ về, hơi thở còn gấp gáp.

Đôi mắt anh ánh lên sự bối rối và hoảng sợ.

Tôi lấy ra một tấm ảnh Tiêu Lâm Chu bị “chặt đầu”, tiến đến đặt trước mặt Tiêu Dữ.

“Đây là lời chúc phúc mà anh nói sao?”

Trên mặt tôi hiện rõ niềm vui khi phát hiện điểm yếu của người khác.

Loading...