Hôm ấy thấy ta ủ rũ, bà thở dài rồi chậm rãi kể chuyện một vụ án ở phủ Ứng Thiên:
Một chính thê quyền quý bán tiểu thiếp vào kỹ viện, tiểu thiếp bị hành hạ đến chếc, gia quyến kiện lên, quan phủ xử phạt năm mươi lượng bạc.
Cũng năm đó, một phu xe vì không chăm ngựa cẩn thận để ngựa chếc, chủ nhân kiện lên, phu xe bị xử lưu đày.
Bà thở dài:
“Nha đầu à, trong mắt chủ tử, những thứ có thể mang ra mua bán đều không được xem là con người, có khi còn không bằng cả súc vật.”
Nô là vậy, thiếp cũng thế.
02
Khi lễ cập quan của Bùi Hoán gần kề, Bùi phủ náo nhiệt hơn từng ngày.
Mọi người tranh nhau làm việc, muốn nổi bật, muốn được trọng dụng. Ngược lại, bên chỗ ta lại yên tĩnh lạ thường, ngay cả việc lặt vặt như thêu dây lưng cho công tử cũng bị người khác cướp đi.
Mấy nha hoàn ríu rít cười cợt sau lưng ta, trào phúng chuyện ta bị thất sủng. Có một nha hoàn tên là Tiểu Liễu Nhi, liếc mắt thấy đôi giày ta đang làm dở đặt trên bàn, liền sáng mắt lên, tiện tay giấu vào người, nói:
“Cần phải gì khổ vậy, khâu một đôi giày đẹp thế làm gì? Giờ công tử chỉ cần nghe tên tỷ đã bực, tỷ đưa đến chẳng phải tự chuốc nhục à? Để muội làm xong rồi đưa, biết đâu còn nói giúp tỷ vài lời, sau này có thể gả cho một tiểu tư tốt một chút.”
Ta không ngăn cản.
Đôi giày ấy vốn là do Bùi Hoán nũng nịu đòi ròng rã nửa năm, ta mới chịu bắt tay vào làm. Nay có người chịu làm thay, ta còn mong không kịp.
Giờ ta chỉ phiền lòng vì phủ quá bận rộn, phu nhân chẳng có thời gian ngó ngàng tới ta, ta cầm bạc trong tay mà không tìm được cơ hội chuộc thân.
Đang u uất thì nghe đám Tiểu Liễu Nhi vừa ra ngoài vừa thì thầm: Bùi Hoán sau lễ cập quan sẽ thành thân, viện của hắn sắp có người mới, phu nhân đang giao cho nha hoàn thân tín là Minh Nguyệt lo chuyện điều phối thân phận và khế ước.
Cơ hội đến rồi.
Ta lấy túi bạc Kiều Trác đưa, đến tìm Minh Nguyệt.
Nàng thấy một túi đầy ngân phiếu liền giật mình:
“Muội đừng vì giận dỗi mà hồ đồ, bán mình cho người không rõ lai lịch thì nguy lắm.”
Nàng lo lắng nhìn ta.
Ta biết nàng là người tốt bụng, liền đem đầu đuôi chuyện huynh trưởng ra kể, nói:
“Chỉ cầu tỷ cho muội một con đường sống.”
Minh Nguyệt chau mày, do dự đáp: “Chuyện này phải được phu nhân đồng ý, nhưng ta sẽ cố hết sức giúp muội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/da-yen/2.html.]
Đang nói thì ngoài khung cửa có tiếng động, phu nhân vừa đẩy Bùi Hoán bước vào. Minh Nguyệt vội ra hiệu cho ta trốn sau tủ lớn.
Mành vén lên, phu nhân có vẻ sốt ruột:
“Con xem con kìa, chẳng để tâm tới lễ trưởng thành, hôn sự cũng rối ren, suốt ngày mặt mày sa sầm. Vừa rồi con đối xử với tiểu thư họ Sử thế nào? Mới nói mấy câu đã cau mày, làm người ta khóc lóc sướt mướt.”
Bùi Hoán nhàn nhạt siết lại dải tay áo, cười khinh:
“Con ghét nhất là nữ nhân khóc, ồn ào chếc đi được.”
Phu nhân giận:
“Đó là thê tử tương lai của con đấy! Nếu con cũng ghét, vậy thì còn ai con không ghét? Chẳng lẽ là đứa tỳ nữ không ra gì trong viện của con sao?”
Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề, sắc mặt Bùi Hoán sa sầm, bóng cây ngoài cửa sổ đổ lên giấy cửa, âm u quỷ dị khiến người ta rùng mình.
Phu nhân bị khí thế của hắn làm cho chột dạ, liền lảng sang chuyện khác, quay sang Minh Nguyệt hỏi về khế ước.
Dạo này trong phủ rộn ràng vui vẻ, mấy gia nhân lớn tuổi cũng muốn nhân dịp xin phu nhân ban ân huệ cho rời khỏi phủ, phu nhân đều gật đầu cho qua.
Minh Nguyệt thừa cơ nhắc tới chuyện của ta, cố tình giấu tên, chỉ nói là một tỳ nữ giặt đồ bên dưới.
Phu nhân đang vội, nghe vậy liền định khoát tay đồng ý.
Nào ngờ, Bùi Hoán đang bước ra bỗng dừng lại, quay đầu nhìn:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ai cơ? Là nha hoàn nào?”
03
Minh Nguyệt sắc mặt không đổi, mỉm cười nói:
“Ôi chao tiểu gia, chỉ là một con nha đầu, người nói thế nhưng ngài có nhớ được ai đâu? Con bé ấy số khổ, mấy ngày nay lại đổ bệnh, vừa khéo huynh nó gom góp đủ tiền đến đón, rời phủ cũng là chuyện tốt.”
Phu nhân nghe nói bị bệnh, tỏ vẻ không vui, gật đầu bảo:
“Tiền thì khỏi, mau chóng cho đi là được.”
Bùi Hoán nghe nói "nha đầu" đó có huynh trưởng, cũng dửng dưng trở lại, chẳng còn hứng thú truy hỏi nữa. Hắn cúi đầu bước qua rèm, bóng lưng dần khuất trong khoảng vườn rực đỏ lá xanh um.
Nắng chói chang đ.â.m vào mắt, ta cúi đầu, không dám nhìn theo nữa.
Sau khi phu nhân rời đi, ta cảm tạ Minh Nguyệt, muốn tặng nàng chút bạc, nàng xua tay từ chối.
“Nha đầu ấy, tuy ca ca muội có tiền, nhưng chẳng thể lo cho muội cả đời. Cha mẹ cũng chẳng còn, sau này một mình ra khỏi phủ, có bạc phòng thân còn hơn bất cứ thứ gì.”