Sáng ngày hôm sau, khi đám người hầu đến biệt thự làm việc, họ kinh ngạc phát hiện ra những người trong biệt thự đều ngây ngốc ngồi bên bàn ăn, yên lặng như tờ, không ai nói một lời. Ai nấy đều mang những vết thương kỳ quái, ánh mắt mỗi người đều trở nên mệt mỏi, già nua, không còn sức sống, cứ như những bức tượng người c.h.ế.t sống dậy.
Ngày hôm đó, tôi đã hứa với Khương Tri n, nếu cô ấy chịu dừng tay, tôi sẽ sắp xếp một sự công bằng. Cô ấy đã đồng ý, và rất hài lòng với sự sắp xếp của tôi.
"Cháu đã sắp xếp chuyện gì?" Tại Tiệm Ngọc Lâm Lâm, Quan Thúc ngồi trên chiếc ghế dựa chật hẹp, vẻ mặt chê bai khi uống trà tồi, tò mò hỏi tôi.
Ông ấy là bạn cũ của nhà họ Chu, là một đại sư huyền học có tiếng tăm, giàu có khủng khiếp.
Tôi vừa nhấm nháp tim vịt, vừa đáp: "Bí mật." Cái này không nói được đâu à.
Mặt Quan Thúc sa sầm lại. "Cái con bé này lại dám giở trò với tôi, nếu cháu không nói, tin nhắn cuối cùng bố cháu gửi cho tôi, tôi cũng đành biến nó thành bí mật thôi."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi trợn mắt, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ha ha. "Thực ra cũng không có gì, chỉ là đưa họ vào Nhà tù ý thức thôi."
"Nhà tù ý thức? Chưa nghe bao giờ." Quan Thúc thắc mắc.
"Đương nhiên bác chưa nghe rồi, đây là thứ cháu, tân chủ tiệm họ Chu, vừa mới sáng tạo ra." Tôi chậm rãi giải thích. "Đây là một kiểu mô hình án tù ảo."
"Cháu cấy điểm neo thời gian ảo vào giữa Ngũ thức và A lại da thức của họ, khiến người chịu hình phạt liên tục ở trong trạng thái nhận thức 'phi lượng', làm biến dạng cảm nhận thời gian vật lý thành dòng chảy thời gian tâm lý. Tỷ lệ thời gian trong Nhà tù ý thức là 1 phút bằng 81 năm."
Ngày hôm đó, tôi đã sắp xếp mô hình sinh tồn của họ trong Nhà tù ý thức như sau:
Lan Ương, trải qua 81 năm làm thiên kim giả, sau khi vươn lên một cách ngắn ngủi rồi lại rơi xuống, cô ta đã sống một đời bị tất cả mọi người chà đạp, khinh bỉ, bắt nạt.
Diệp Chí Viễn, đào than 81 năm, mỗi ngày làm việc dưới hầm mỏ tối tăm không thấy ánh mặt trời, đến lưng cũng không thẳng lên nổi.
ông bà Khương và ông bà Lan, làm ăn mày ở tầng lớp đáy xã hội suốt 81 năm, thường xuyên đánh nhau vì đồ ăn trong thùng rác.
Còn Tần Tầm, sau khi sắp xếp cho anh ta xử lý t.h.i t.h.ể đang phân hủy của em gái mình, trả xong tiền thù lao gấp đôi cho tôi, và hiến tặng toàn bộ di sản của Khương Tri n, mới bắt đầu án tù ảo của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/dai-su-huyen-hoc-can-phong-thu-8/chuong-18.html.]
Anh ta bị giam trong một căn phòng nhỏ hẹp, bốn phía bị bịt kín, cô độc sống sót qua 81 năm. Theo yêu cầu của Khương Tri n, anh ta được giữ lại toàn bộ ký ức. Suốt 81 năm, anh ta sống dựa vào hồi ức, ngày ngày như bị ngũ tạng thiêu đốt, đau khổ không muốn sống.
Quan Thúc nghe xong, cảm thán một hồi lâu.
Tôi chìa tay ra: "Thông tin về bố cháu đâu ạ?"
Ông đưa điện thoại cho tôi, trên màn hình hiện mấy câu:
【Thuyết tương đối nói, vượt qua tốc độ ánh sáng có thể xuyên qua thời không, Ý thức! Niệm lực! Sóng não! Là thứ duy nhất trên thế giới có thể vượt qua tốc độ ánh sáng!】
Tôi chìm vào suy tư.
Khi Quan Thúc ra về, ông hỏi tôi: "À này, cháu đã là chủ tiệm nhà họ Chu rồi, còn nhận làm ăn nữa không đấy?"
Tôi gật đầu: "Nhận ạ, nhận ạ."
Hai triệu tệ Tần Tầm đưa, theo thông lệ, tôi chỉ được giữ hai ngàn tệ, số còn lại quyên góp hết. Tôi nghèo rớt mồng tơi.
"Thế thì tốt quá, phú gia số một thành phố Du gần đây đang chiêu mộ các phái huyền học, nói là gặp một chuyện khó khăn, tiền thù lao lên tới một trăm triệu tệ. Nghe nói các phái Đạo, Phật, Lục hào phong thủy đều đã đến, cháu có tham gia không?"
Tôi gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc. "Tham gia ạ, tham gia ạ."
Quan Thúc trầm ngâm một lát: "Vậy bác đăng ký cho cháu, nhưng người ta đều là các môn phái lớn, cháu lấy danh nghĩa gì để tham gia?"
Tôi nhếch miệng cười. "Tiệm Ngọc Lâm Lâm!"
(Hết)
Có vài từ ngữ liên quan đến lĩnh vực huyền học hơi khó ko bít dịch đúng ko nữa. Mọi người thông cảm nhé. Bấm theo dõi mình để nhận thông báo khi có truyện mới nhé!