Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 17: Thêm Một Nỗi Đau

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:52:08
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm nay Dụ Minh trở về rất sớm, cả hai người quấn lấy nhau trên sô pha xem tivi, một lúc sau Trần Dụ đưa cho anh ta một số tiền: “Em trả trước cho anh một phần, số con lại em trả sau ha.”

 

 Dụ Minh nhìn Trần Dụ mỉm cười rồi do dự một lúc mới nhận lấy: “Em không dành để gửi về cho mẹ sao? Không nhất thiết phải trả lại cho anh đâu.”

 

 Trần Dụ nhìn anh ta: “Trả chứ, em không phải thợ đào mỏ.” Cậu hôn lên má anh ta một cái, “Em không phải, nợ cái gì trả cái đó.”

 

 Dụ Minh ngây người cười trừ, giống như Dụ Minh nói ngay từ đầu số tiền này trả cũng được, không trả cũng chả sao bởi vì cậu chỉ muốn giúp Trần Dụ, ý định này vốn không thay đổi, lúc trước có vênh mặt đòi tiền nhưng cũng chỉ vì lúc ấy quá tức giận, giờ đây suy nghĩ lại thấy mình thật ngốc nghếch.

 

  Nhưng bây giờ cứ nhận trước đi đã đợi sau này em ấy cần dùng thì đưa cho em ấy cũng được. Cậu không thiếu tiền và cũng không nhất thiết phải dùng số tiền này, tất cả những gì cậu làm cho Trần Dụ thì cậu không có ý định đòi lại.

 

 Đã mấy ngày rồi Trần Dụ không nghe máy của bà Trần, vì không liên lạc được với cậu mà bà ấy tức điên lên đập phá nhà cửa. Đến khi Trần Dụ nghe máy thì bà Trần mắng chửi cậu một tràng dài: “Mày được lắm thằng cặn bã, mày bỏ mặc mẹ mày à?”

 

 “Bà nói tôi nên làm gì đây?” Trần Dụ hỏi, giọng nói chứa đựng sự mệt mỏi bí bách, “Tiền đâu? Tôi là máy in tiền sao?”

 

 “Tao mang nặng đẻ đau mới sanh ra cái đồ nghịch tử như mày.” Bà Trần mắng tiếp.

 

 “Tuỳ mẹ thôi.” Nói xong Trần Dụ cúp máy.

 

 Thấy mọi chuyện phức tạp hơn Dụ Minh quan tâm hỏi thăm Trần Dụ, cậu sắp xếp công việc ở công ty xong thì liền đưa Trần Dụ về nhà để giải quyết vấn đề, có thể nói rõ cho bà Trần biết Trần Dụ đã khổ cực đến nhường nào, cho người mẹ không rủ lòng thương con biết rằng con của bà phải chịu đựng bao nhiêu áp lực từ bà.

 

 Trước mặt hai người là một mớ hỗn độn do bà Trần gây ra, bàn trà sô pha, tivi đều bị bà Trần đập phá nhưng cũng có thể là do một nguyên nhân nữa, đó là đám giang hồ đến làm càn.

 

 Họ thu dọn lại một chút rồi ngồi đợi bà Trần trở về, Dụ Minh ôm Trần Dụ vào lòng trấn an cậu còn tiện thể hôn lên đó một cái. Bà Trần mở cửa bước Dụ Minh thu lại ánh mắt, khi bà ấy hướng về ghế sô pha và thấy cảnh tượng trước mắt bà hốt hoảng la lối ầm ỉ: “Bọn mày làm cái gì trong nhà bà đấy, bọn mày biến thái trong nhà tao à?” Bà lao đến túm lấy cổ áo Trần Dụ, “Mày làm cái trò gì với thằng này, mày định huỷ hoại mặt mũi cái gia đình này sao?”

 

 

 Mắng xong bà liền tát cho Trần Du một cái khiến cậu đứng không vững mà ngả người ra sau nhưng rất may Dụ Minh đứng phía sau đỡ kịp thời.

 

“Thằng mất dạy!”

 

 “Bà nhìn lại xem gia đình này còn mặt mũi sao?” Trần Dụ bật khóc.

 

 Bà Trần đưa tay định đánh cậu nhưng đã bị Dụ Minh ngăn lại: “Dì à bình tĩnh lại đi.”

 

 “Mày với nó như nhau, đồ bóng cái ẻo lả.” Bà Trần chửi thẳng mặt Dụ Minh. “Hai đứa mày biến ra khỏi nhà tao ngay.”

 

 Vốn đưa Trần Dụ về lần này là định giúp hai mẹ con giải quyết vấn đề nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế, hàng xóm đứng bên ngoài hóng chuyện ai ai cũng mang cho mình ánh mắt tò mò nhìn vào trong. 

 

 Chuyện của cậu và Dụ Minh đã mang lại cho bà Trần một cú sốc lớn khiến bà tức tối la mắng không ngớt, bọn giang hồ tới tìm thì bà cũng không kiêng dè với họ mà cũng mắng chửi cả bọn làm họ đứng ngây ra không hiểu chuyện gì.  

 

 Một lúc sau không nghe thấy bà la hét nữa, không gian lúc này im lặng hẳn, Trần Dụ và Dụ Minh đứng bên ngoài bắt đầu lo lắng cho bà Trần ở bên trong.

 

 Khi tiếng chửi rủa được vang lên, lúc này Bà Trần đứng trên mái nhà, bà cầm lấy một con d.a.o trên tay vênh mặt chỉ xuống: “Bọn mày là đồ cướp giật.” Bà chỉ từng người một, “Bọn mày với hai thằng đó là đồ súc vật không có trái tim.”

 

 Mọi người tụ tập bên dưới nhìn bà Trần làm trò. Cảnh sát khu vực đã đến, họ chuẩn bị tiếp cận để đưa bà Trần xuống, bà ta đứng ở trên mái nhà chửi mắng không ngừng, bà ấy còn dùng những lời thô tục chim chuột để chửi con trai của mình, tiếp đến là bọn giang hồ. Mọi người ở dưới khuyên bà đi xuống, Trần Dụ thấy mẹ mình đứng trên đó thì cũng mất bình tĩnh mà la hét không thôi.

 

 “Bà xuống đây đi, tôi có thể đưa tiền cho bà, chỉ cần bà đi xuống.” Trần Dụ hét to, giọng nói chất chứa nỗi bất lực tột độ.

 

 “Mày im đi, bà đây không cần đồng tiền dơ bẩn của mày, tao đúng là vô phước mới sinh ra mày.” Bà Trần chỉ về hướng cậu.

 

 Dụ Minh bên cạnh ôm lấy Trần Dụ xoa lưng trấn an, giờ phút này chuyện của họ như làm trò cười cho người ngoài bàn tán, có người thì khuyên bà đi xuống, một số còn lại thì kêu bà nhảy xuống c.h.ế.t luôn cho rồi, những người khuyên bà chủ yếu là chủ nợ, họ sợ bà c.h.ế.t thì sẽ không ai trả tiền cho họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/dam-my-du-khoi/chuong-17-them-mot-noi-dau.html.]

 

Còn lại chủ yếu là ghét bà Trần.

 

 Cảnh sát hiện tại vẫn chưa tiếp cận được bà Trần vì mái nhà quá dốc, hơn nữa là khi chuẩn bị đến gần thì bà liền kề d.a.o lên cổ đòi tự sát nên họ cũng không dám manh động.

 

 Đám người giang hồ thấy cảnh sát đến thì cũng âm thầm bỏ đi, Trần Dụ đứng nhìn bà Trần mà vô cùng lo lắng bất an vì dẫu sao hiện tại bà cũng là người thân di nhất của cậu: “Mẹ à, xuống đây có được không?” Cậu hạ giọng hết cách.

 

 “Mày làm gì, xuống nhìn mày với thằng đó ẻo lả sao? Bà đây có c.h.ế.t cũng không chấp nhận chuyện khùng điên dơ bẩn của hai đứa bây.” Bà hét lên, giọng của bà bất đầu khàn đi.

 

 “Dì à không như dì thấy đâu.” Dụ Minh lên tiếng.

 

 “Mày im đi, bà đây không có bị lẫn hay mù mà cho bọn mày dắt mũi.” Bả nhổ nước bọt về phía hại người họ, “Dơ bẩn.

 

 Bà Trần bắt đầu lảo đảo phía trên, chân của bà dường như đứng không vững nhưng bà vẫn không chịu dừng mà tiếp tụ trèo lên cao hơn, tay của bà xuất hiện một vài vết máu, chắc có lẽ là con d.a.o trên tay quẹt chúng mà ra. Thấy thế Trần Dụ quan tâm nói: “Đừng leo lên nữa, tay bà bị thương rồi kìa, bà xuống đi.” Trần Dụ hét lên trong bất lực.

 

 Bà Trần phớt lờ cậu tiếp tục lao lên phía cao hơn, thấy thế Trần Dụ cũng chạy lên theo nhưng bị Dụ Minh kéo lại: “Em đừng lên đó nguy hiểm lắm.”

 

 “Thả em ra, bà ấy điên rồi để em lên nói chuyện với bà ấy.” Trần Dụ đẩy Dụ Minh ra.

 

 Trong lúc hai người giằng co thì một vật gì đó nghe rất to lớn va chạm dưới mặt đất tạo ra âm thanh ớn người, nó gần giống như một bao cát rơi tự do từ trên không trung rơi xuống, mọi người xung quanh la hét ầm ỉ hết cả lên: “Bà Trần nhảy xuống rồi.”

 

 “Bà Trần tử tử rồi.”

 

 Khoảnh khắc này Trần Dụ như c.h.ế.t đứng không dám quay người lại nhìn, tay chân cậu run lẩy đứng cũng không vững, hốc mắt cậu bắt đầu đỏ lên sau đó là nước mắt không ngừng tuôn ra, cậu đưa tay bắt lấy tay Dụ Minh giọng nói run rẩy sợ hãi hỏi: “Bà ấy… nhảy, nhảy rồi hả?”

 

 Dụ Minh không trả lời chỉ ôm cậu vào lòng, thấy Trần Dụ như thế cậu vô cùng chua xót, thi thể bà Trần nằm trên mặt đất, đường như vẫn còn nguyên vẹn vì theo như cậu thấy với độ cao này có nhảy xuống cũng không thể dẫn đến c.h.ế.t người.

 

 Dụ Minh xoay qua nhìn, cảnh tượng bà Trần m.á.u me mở to hai mắt nhìn về phía họ khiến cậu giật mình, Dụ Minh bịt mắt Trần Dụ lại không cho cậu nhìn bà, phần cổ của bà Trần có một vết cắt rất dài độ khoảng hơn một ngón tay, xung quanh nó m.á.u không ngừng tuôn ra thành một vũng lớn, Dụ Minh hít vào một hơi thật sâu: “Đừng nhìn bà ấy.”

 

 Trần Dụ lẩn trốn trong lòng Dụ Minh khóc lớn, cảnh sát cũng bắt đầu phong toả hiện trường. Cái c.h.ế.t của bà Trần được cho là tự sát, sau khi khứa cổ thì bà lập tức nhảy xuống, trong tình huống đó không một ai có thể làm gì ngoài đứng nhìn bà Trần từ trên cao ngã xuống.

 

 Tin tức bà Trần khứa cổ tự tử được người dân nơi đây bàn chuyện xôn xao, bịa ra nhiều câu chuyện đằng sau, họ chạm khắc thêm nhiều chi tiết để cho câu chuyện thêm thú vị, họ mang chuyện bà Trần tự tử làm chủ đề trò chuyện ở xóm làng và ngoài chợ.

 

 Bà Trần để lại cho Trần Dụ một vết thương không thể nào chữa lành, hơn thế là nỗi ám ảnh tột cùng khi cậu phải trực tiếp đối mặt với cảnh tượng bà Trần tự tử, hình ảnh bà Trần nằm bên vũng m.á.u to hai mắt nhìn về hướng cậu vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí Trần Dụ, mỗi khi cậu nhắm mắt lại thì hình ảnh bà Trần thê thảm nằm đó lại hiện lên rất rõ khiến cho cậu không thể đi vào giấc ngủ.

 

 Cho dù khi ngủ rồi thì bà Trần cũng không buông, bà Trần quẩn quanh bên cậu chửi mắng liên tục, đến c.h.ế.t rồi bà vẫn chửi mắng cậu.

 

 Bà ta rất hận con trai mình.

 

 Giờ đây bên trong Trần Dụ lại xuất hiện thêm một vết sẹo, khác với những vết sẹo khác thì đây là một vết sẹo lớn không chỉ nằm trên cổ bà Trần mà dường như nó cũng đang nằm sâu bên trong tim gan phèo phổi của Trần Dụ, nó quặn thắt từng cơn từng cơn khiến lòng cậu hiện lên đầy rẫy nỗi sợ hãi và day dứt lương tâm.

 

 Trần Dụ biết rõ cái c.h.ế.t của bà có phần nào liên quan mật thiết đến bản thân cậu, cho nên trước khi c.h.ế.t bà ta còn mắng chửi cậu một cách thậm tệ, bà ấy đã vô cùng hối hận khi sinh ra một đứa nghịch tử như cậu, nhưng không vì thế mà bà ấy lại chọn cái chết, vì cậu biết rất rõ mẹ của mình, bà ấy là người ham sống sợ c.h.ế.t do đó rất có khả năng cao vẫn còn thứ gì đó khiến bà tuyệt vọng hơn chuyện của cậu, song Trần Dụ không thể nào suy nghĩ thoải mái như thế cậu luôn cho rằng cậu chính là nguyên nhân của sự việc.

 

 “Bà Trần c.h.ế.t rồi, tất cả là do thằng con của bả.” Người ngoài ai ai cũng nói thế.

 

 Sau khi lo hậu sự cho bà Trần xong Dụ Minh đưa Trần Dụ trở về nhà, về mái nhà mà của riêng hại người họ, nơi đó không có người gièm pha họ, chỉ có hai người họ quan tâm chăm sóc lẫn nhau.

 

 Bà Trần c.h.ế.t rồi Trần Dụ cũng bắt đầu có một cuộc sống mới một cuộc sống không phải âu lo tiền bạc gửi về cho mẹ nữa, không phải chi trả những khoản tiền không rõ nguồn gốc, giờ đây cậu được là chính cậu, có thể tự do bay lượn khắp nơi.

 

 Có thật sự được tự do hay nó lại là nỗi dằn vặt lớn đối với Trần Dụ.

Loading...