ĐÁNH ĐỔI VỚI THẦN LINH - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-08-11 11:15:17
Lượt xem: 23
Khi chất vấn thì chỉ nhạt : “Anh giả vờ yêu em chẳng qua chỉ vì một giúp việc miễn phí. Em thấy hết những lúc thảm hại nhất thì còn thể yêu em nữa?”
Cô gái trong mộng của cũng lên tiếng bằng giọng đầy mỉa mai: “Em còn cảm ơn chị mới đúng. Nếu chị thành tâm cầu nguyện thì gì phép màu y học xảy ?”
Nghe những lời đó, thấy tức giận. Bởi vì trong thỏa thuận với thần linh, vẫn còn quyền “đổi trả trong bảy ngày mà cần lý do”.
Sáng hôm đó, khi khỏi nhà, Tạ Vĩ Nguyên còn tỏ vẻ bí mật và rằng tối nay sẽ một điều bất ngờ dành cho . Anh bảo hãy trang điểm thật xinh đến một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô. nghĩ sắp cầu hôn. Suốt năm năm qua, bao nhiêu nhắc đến chuyện cưới xin nhưng luôn từ chối: “Anh là một kẻ tàn phế, cưới em chẳng khác nào hại em. Chỉ khi nào thể dậy thì mới dám nghĩ đến chuyện đó.”
Vậy mà hôm qua, đôi chân tưởng mất cảm giác suốt năm năm của bỗng nhiên khỏi hẳn. Anh dậy .
Vừa hồi hộp xúc động, vội mua quần áo mới và trang điểm thật kỹ. Sau khi chắc chắn thứ đều hảo, tìm đến căn biệt thự theo địa chỉ đưa.
Vừa bước , thấy tiếng rôm rả vang từ bên trong. Những giọng quen thuộc khiến đoán chắc bạn bè và của cả hai đều mặt. Ai nấy đều háo hức bàn tán:
“Lấy ! Lấy !”
“ tin tình yêu đấy!”
“Cuối cùng thì cũng về bên . Cảm động quá!”
“ là một chuyện tình cổ tích!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/danh-doi-voi-than-linh/chuong-1.html.]
Nghe những lời đó, lòng ấm áp lạ thường. nghĩ chắc đang tập dượt cho màn cầu hôn. Không ngờ Tạ Vĩ Nguyên coi trọng buổi cầu hôn đến . Thật đối với thì tình yêu cần phô trương. sự chuẩn chu đáo khiến cảm động. tin rằng tất cả những gì hy sinh suốt năm năm qua cuối cùng cũng đền đáp.
rưng rưng nước mắt bước đại sảnh. Câu “em đồng ý” chực chờ nơi đầu môi nhưng nghẹn .
Bởi vì Tạ Vĩ Nguyên đúng là đang cầu hôn, nhưng quỳ gối mặt . Đó là cô gái thầm thương suốt bao năm, Lữ Giai Lâm.
Tạ Vĩ Nguyên lưng về phía và quỳ một chân xuống, giọng đầy xúc động: “Giai Lâm, lời cầu hôn muộn mất năm năm, nhưng tình cảm dành cho em trời đất đều chứng giám. Năm năm qua liên lạc với em, vì yêu mà vì em khổ. Từng phút từng giây trong suốt thời gian , luôn mơ đến ngày thể dậy để mang hạnh phúc cho em. May mắn , ông trời cho cơ hội . Giai Lâm, lấy nhé?”
Lữ Giai Lâm đối diện , là đầu tiên nhận sự hiện diện của . Cô liếc với ánh mắt đầy thách thức mới sang Tạ Vĩ Nguyên : “Em đồng ý.”
Tiếng vỗ tay và những tràng hò reo vang lên khắp căn phòng.
Còn thì chỉ thấy lạnh ngắt, như thể rơi xuống một hầm băng sâu đáy.
Vào một đêm khuya của năm năm , Tạ Vĩ Nguyên lái xe vượt hơn một trăm cây để đến gặp và rằng dành cho một bất ngờ. Thế nhưng chờ mãi đến sáng vẫn thấy mà chỉ nhận cuộc gọi từ . Bà gào lên trong điện thoại bằng giọng đầy căm phẫn như xuyên qua ống để bóp cổ : “Có mày ép nó nửa đêm chạy gặp mày ? Tại mày thế? Mày chỉ vì một phút bốc đồng của mày mà con tao gặp tai nạn xe . Bác sĩ … cột sống nó tổn thương, cả đời sẽ thể dậy nữa…”
Chỉ qua những lời của Tạ Vĩ Nguyên, mới dần hiểu chuyện. Tạ Vĩ Nguyên vì quá mệt mỏi khi lái xe nên gặp tai nạn. Tuy nguy hiểm đến tính mạng nhưng đôi chân liệt, vĩnh viễn thể lên nữa.
Và đúng, tất cả là của . Lẽ nên ngăn .
Mẹ Tạ Vĩ Nguyên căm ghét đến tận xương tủy. quỳ cửa nhà họ Tạ suốt mấy ngày trời mới gặp . Khi , Tạ Vĩ Nguyên trông tiều tụy đến mức khiến xót xa nhưng vẫn cố gắng an ủi : “Đừng , lái xe mệt là của tài xế, liên quan gì đến em cả. Chỉ tiếc là… thể cõng em leo núi, thể ôm em xoay vòng nữa .”
Bỉ Ngạn
Tim như ai bóp nghẹt.