ĐÀO ĐÀO CÓ GIA ĐÌNH RỒI! - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-10-23 04:54:12
Lượt xem: 2,354

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ta gãi đầu, nhất thời nên đáp cho :

 

“Mẫu .”

 

“Lấy cái tên mà tổ mẫu cũ đặt cho Đào Đào để ví dụ nhé—ca ca đây tên là Mạnh Ngọc, còn thì đặt tên là Mạnh Đào.”

 

“Ta ngốc, rõ chữ ‘Ngọc’ là thứ quý giá, còn ‘Đào’ thì chẳng đáng mấy đồng.”

 

“Mẫu liền thuê, dành dụm tiền tìm một vị già, xin lời giải là ‘quân tử Đào Đào’, rằng Đào Đào sẽ học, trở thành nữ quân tử.”

 

“Vậy ca ca, mẫu của thế nào? Đối xử với ?”

 

“Bà mất sớm lắm, kịp với , cũng kịp với .”

 

Ánh mắt Tiết Dục bỗng tối : “Ta một sẽ là như thế nào.”

 

“Vậy Đào Đào cho một nửa mẫu .” Ta rộng rãi vỗ vỗ vai , sợ ngại mà dám nhận, bèn tiếp: “Mẫu sức yếu, đ.á.n.h xong đ.á.n.h , lòng bàn tay sẽ còn đau như nữa.”

 

Gió thổi qua, Tiết Dục co rụt cổ vì lạnh.

 

Ta tháo chiếc khăn quàng dày mà mẫu may cho , vòng từng vòng quấn lên cổ :

 

“Nếu buồn, thể chui mặt trong, nhưng cấm hỉ mũi đấy!”

 

Tiết Dục sờ tay lên chiếc khăn ấm áp, cũng mỉm , khẽ một câu:

 

“Cảm ơn Đào Đào.”

 

Tiết Dục giấu mặt khăn quàng—trông chẳng còn giống con nhím hung hăng nữa.

 

Mà giống như… một con rùa buồn bã.

 

 

Đông Chí mà bưng bát bánh chẻo lên ăn, thì rụng tai vì lạnh cũng chẳng ai lo.

 

Khi Đặng ma ma tới, và Tiết Dục đang bàn, gãi đầu bứt tai thư xin Chu phu tử.

 

Mẫu mỉm , bưng hai bát bánh chẻo nóng hôi hổi.

 

Là nhân bánh bà băm từ chiều, đích gói lấy:

 

“Đào Đào và Dục nhi, ăn cơm hãy tiếp.”

 

Còn hai bát, mẫu cho hộp cơm, đưa cho Đặng ma ma:

 

“Vất vả cho ma ma , hộp là gửi cho lão thái thái.”

 

“Hộp là cho Hầu gia và Vân nhi tỷ tỷ.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Đặng ma ma mẫu nhắc đến cái tên “Vân nhi”, khựng trong chớp mắt, nhưng khi thấy Tiết Dục bên cạnh ăn say sưa, liền nở nụ hài lòng:

 

“Lão thái thái nương tử chịu quản giáo tiểu công tử, trong lòng vui mừng.”

 

cũng nhắc nương tử một câu— cứ mãi nhắc đến cũ, thì trong lòng Hầu gia và tiểu công tử sẽ chẳng quên , mà cũng chẳng thể chừa chỗ cho nương tử.”

 

Thế nhưng mẫu chẳng màng lời khuyên , ngay cả lúc dạy dỗ Tiết Dục cũng luôn nhắc tới Vân di di.

 

Chứng nào tật nấy, Tiết Dục mắc tật học yên, trốn học Chu phu tử dắt tới tận mặt mẫu .

 

Mẫu trách mắng, cũng đ.á.n.h lòng bàn tay, trái còn đưa cho một tập thơ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/dao-dao-co-gia-dinh-roi/chuong-6.html.]

 

“Mẫu của Dục nhi là một nữ tử tài. Chỉ khi nào Dục nhi chịu học, mới thể hiểu những vần thơ mà mẫu con để .”

 

Từ đó về , Tiết Dục còn trốn học nữa.

 

Cuối năm sắp đến, những năm Tiết hầu gia đều một tế bái Vân di di.

 

Năm nay, tổ mẫu dứt khoát bắt mẫu , Đào Đào và ca ca cùng :

 

“Cũng nên để Hầu gia , ba con các ngươi mới là kề bên sớm tối.”

 

Mẫu gấp kim nguyên bảo, nhờ thợ hồ dán giấy thêm y phục, trang sức, bút mực, giấy .

 

Ta đèn, ngẩng đầu sờ từng chiếc nguyên bảo bằng giấy sáng óng ánh, sắc cạnh rõ ràng, rụt rè hỏi mẫu :

 

“Tổ mẫu thích Vân di di, . Vậy mẫu vẫn mấy thứ giúp ?”

 

Mẫu xoa đầu :

 

“Nếu một ngày nào đó mẫu còn ở bên Đào Đào nữa, một di di khác đến chăm sóc con, nàng thương con, nhưng thường chê bai mẫu , còn bắt con quên mẫu , Đào Đào sẽ nghĩ ?”

 

Ta cau mày :

 

“…Nàng xem nhẹ tình cảm của Đào Đào dành cho mẫu , là tôn trọng Đào Đào.”

 

. Đào Đào học cách tôn trọng, coi nhẹ lòng .”

 

Sáng hôm , trời còn tờ mờ sáng, từng hạt mưa lất phất rơi.

 

Trong xe ngựa, Tiết hầu gia mặt lạnh như sương, ánh mắt đầy chán ghét, buồn liếc và mẫu lấy một cái.

 

Mẫu khom xuống, đưa chiếc ô cho ca ca, nhẹ giọng dỗ dành:

 

“Dục nhi thuộc mấy bài thơ , nhớ lát nữa cho mẫu con nhé.”

 

Tiết Dục khẽ gật đầu.

 

Mẫu đưa giấy tiền và vàng mã cho Tiết hầu gia, mỉm dịu dàng:

 

“Bút mực giấy nghiên , lẽ Vân tỷ tỷ sẽ thích, còn y phục trang sức đều là loại đang thịnh hành trong kinh thành.”

 

“Hầu gia và Dục nhi tế lễ Vân tỷ tỷ, đưa Đào Đào dạo chợ, đến giờ Thân gặp ở ngõ Liễu Chi cùng về, cũng dễ bề ăn với lão thái thái.”

 

Những món hàng mã tinh xảo như thật.

 

Tiết hầu gia thoáng ngẩn mẫu , ánh vốn lạnh lùng nay khẽ xao động, trong mắt ẩn một tia áy náy cho sự chán ghét ban nãy:

 

“…Đa tạ.”

 

Mẫu dắt dạo chợ mua đồ Tết.

 

Ta dùng tiền tiêu vặt dành dụm , mua cho ca ca Dục nhi một con rùa bằng đường kéo, mua cho tổ mẫu mứt ngọt để ăn cùng t.h.u.ố.c đắng, còn mua cho Xuân Trà tỷ tỷ và Đặng ma ma mỗi một hộp dầu hoa quế chải tóc.

 

Chợ Tết đông như nêm, đang cùng mẫu chọn sợi len thì bỗng một tiếng the thé chói tai:

 

“Phụ ! Tổ mẫu! Mau kìa! Là Đào Đào với mẫu nó!”

 

Ta ngẩng đầu lên, liền thấy ba ghét nhất—Mạnh Ngọc, phụ cũ và tổ mẫu cũ.

 

Mẫu theo bản năng siết c.h.ặ.t t.a.y , dắt bỏ chạy.

 

 

Loading...