Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

ĐÀO YÊU NHI - 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 12:48:09
Lượt xem: 2,624

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi dân trong thôn có đủ thủ đoạn khiến bà sống không bằng chết.

 

Bà nói, may mà sinh được ta.

 

Có ta bầu bạn, những ngày khổ cực cũng dường như có hy vọng.

 

Ta từng hỏi:

“Người hận cha đến vậy, sao còn yêu thương đứa con mang huyết thống của ông ta?”

 

Bà khẽ cười, dịu dàng chải tóc cho ta:

“Vì sinh con ra, thân thể ta đã hỏng, không còn sinh nở được nữa. Con là cứu tinh của ta.”

 

Khi ấy ta không hiểu, còn thấy bản thân làm hại mẹ.

 

Sau này, tận mắt chứng kiến những phụ nhân trong thôn bị chồng đem thế chấp đổi lương, sinh con như trâu bò, năm nào cũng phải đẻ một đứa.

 

Sinh con gái thì bị đánh đập, có người bị đánh đến chết.

Có người c.h.ế.t vì băng huyết khi sinh, ngay trên chiếc giường rách nát.

 

Mẹ mỗi lần nhìn thấy, đều quay đi, lặng lẽ rơi lệ:

“Sinh con chẳng khác nào bước qua Quỷ Môn Quan. Ở nơi không có cả lang y này, chín phần chết, một phần sống.”

 

Ta lại càng không hiểu:

“Nếu nữ tử quý giá như thế, sao họ còn ném những đứa bé gái vào tháp vứt trẻ?”

 

Mẹ nghe xong, ôm ta thật chặt, đôi mắt tràn đầy bi thương:

“Vì ngu muội!”

 

Mẹ nói, người trong kinh không như thế, vì họ giàu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Dù trọng nam khinh nữ, cũng không vứt bỏ.

Con gái nhiều thêm, chỉ là thêm đôi đũa, sau này gả đi còn có thể kết nối nhân mạch.

 

Nhưng ở vùng nông thôn nghèo đói, vì sinh kế, con gái vừa ra đời đã bị bỏ.

 

Qua lời mẹ, ta biết bên ngoài có một thế giới khác, biết ngoại công là người mạnh mẽ đến nhường nào.

 

Ta lại hỏi:

“Ngoại công quyền thế như vậy, sao để mất con gái mà không tìm được?”

 

Mẹ lặng thinh.

 

Rất lâu sau, bà mới thở dài:

“Nhà giàu không bỏ con gái, nhưng lại coi trọng trinh tiết hơn cả mạng người. Một khi nữ nhi thất lạc, phần lớn coi như đã chết, không phí nhân lực, tiền bạc đi tìm.”

 

Ánh mắt bà dừng lại nơi những người phụ nữ tiều tụy trong thôn, rồi cụp xuống, mỏi mệt:

“Đào Yêu Nhi, mẹ đã vì con mà tính sẵn một đường lui. Nhưng con phải nhớ, đừng nhận người nhà ngoại.”

 

“Một là ngoại tổ mẫu sẽ đau lòng, hai là hào môn thế gia không dung kẻ mang tỳ vết, con sẽ mất mạng.”

 

Hồi ức chấm dứt khi tiếng đập cửa gấp gáp vang lên ngoài phòng chứa củi.

 

“Đào Yêu Nhi! Ngoài kia bận tối mắt, sao con còn trốn trong này?”

 

“Con ra ngay!”

 

Ta vội lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe vẫn không giấu được, bưng mâm bước ra làm việc.

 

May mắn, phu nhân kia đã rời đi.

Nghe nói bà bị trưởng tử phủ tướng quốc cho người đỡ về.

 

Họ nói bà sớm mất con gái, mắc bệnh u uất.

Gặp đứa bé ngoan ngoãn liền nhận nhầm là con mình.

 

Sau khi phu nhân rời đi, Cẩu cha cũng nhận ra điều gì đó.

Tối hôm đó, hắn gỡ tờ giấy đỏ trước cửa xuống.

 

Ta lại bảo hắn gỡ quá sớm, chẳng khác nào “giấu đầu lòi đuôi”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dao-yeu-nhi/3.html.]

 

Lưu tiên sinh cũng cười nhạt:

“Chuyện ngoài ý muốn rồi phải không? Nhà như phủ tướng quốc, sĩ diện còn nặng hơn mạng người.”

 

Cẩu cha tức giận đá đổ mấy chiếc ghế:

“Ghê tởm! Khắp nơi đều ghê tởm! Cả cái thế đạo này ghê tởm đến tận xương tủy!”

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn lại lặng lẽ viết tờ giấy khác, dán ra ngoài.

 

Chỉ lần này, hắn sửa tuổi mẹ lớn hơn, năm mất tích cũng đổi sớm hơn:

“Mười sáu tuổi bị bắt trong dịp Đoan Ngọ.”

 

Ngày hôm sau, có người hỏi tới.

Hắn chỉ cười cười:

“Già rồi, trí nhớ lộn xộn.”

 

Trong quán, một quản gia trung niên chậm rãi đứng lên.

Khi đi ngang Cẩu cha, ông ta vỗ vai hắn, khẽ gật đầu:

“Ngươi là người thức thời. Nhưng rời khỏi kinh sớm đi, nơi này giữ mạng khó lắm.”

 

Nói rồi ung dung rời đi.

 

Chỉ còn Cẩu cha đứng đó, tức đến nghẹn lời.

 

Sau này ta nghe nói, người ấy là quản gia phủ tướng quốc – Lục Hành.

Người từng theo tướng quốc chinh chiến thảo nguyên, là kẻ mà dân du mục căm hận nhất – “quân sư Hắc Tâm”.

 

Hắc đến mức nào?

 

Năm đó quân lương cạn kiệt, tướng quốc hỏi mưu sĩ có kế sách gì.

Người khác câm lặng, chỉ có Lục Hành ung dung nói:

“Tướng quốc, phía trước có hai thôn, cộng hơn ba nghìn dân.”

 

Tướng quốc giận dữ quát:

“Đất này nghèo khó, dân còn chẳng đủ ăn, lấy đâu ra lương?”

 

Lục Hành vẫn cười:

“Không phải đã nói sao? Hơn ba nghìn dân…”

 

Cẩu cha nghe đến đây thì mờ mịt:

“Ý gì? Lục Hành không hiểu tiếng người à?”

 

Lưu tiên sinh bạt tai hắn một cái:

“Ý hắn là… ba nghìn dân chính là lương thảo.”

 

“Mẹ nó–!”

 

Cẩu cha sợ đến rợn tóc gáy.

Còn ta, chỉ lặng lẽ, vì câu chuyện ấy… mẹ từng kể với ta rồi.

 

Mẹ nói:

“Thế đạo này vốn điên cuồng. Chỉ có kẻ điên mới sống ung dung giữa cõi điên.”

 

Cẩu cha không biết, trận đại thắng năm ấy, thực chất hai thôn dân bị quân thảo nguyên tàn sát, không còn một ai sống sót.

 

06

 

Hôm ấy, kinh thành mưa lớn.

Quán vắng tanh, chẳng có mấy khách.

 

Ta và Cẩu cha ngồi dưới hiên, lặng lẽ nhìn mưa xối xả cuốn trôi bụi đất trên phố.

 

“Đào Yêu Nhi, hay… chúng ta quay về thôi?”

 

Những ngày qua, hắn cũng kiếm được không ít bạc.

Sốt gạch cua đã dùng hết.

Thứ ấy ở kinh thành hiếm có, Cẩu cha lại tham, bát mì sau cùng bán đến gần nửa lượng bạc.

 

Loading...