Địa Phủ Hồi Mộng - 06.
Cập nhật lúc: 2025-03-03 15:24:10
Lượt xem: 198
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm thứ năm khi Thẩm Từ Ngọc qua đời.
Ba nghiêm túc nên bắt đầu một mối quan hệ mới.
Họ mấy năm đầu họ mặc kệ , nhưng thể cứ như tùy ý sống qua ngày.
Nếu đợi đến khi già cũng chẳng ai bên cạnh bầu bạn.
Tôi xây mấy trại trẻ mồ côi, nhận nuôi mấy trăm đứa trẻ.
Tôi là của các con, còn ba của các con tên là Thẩm Từ Ngọc.
Đợi đến khi trăm tuổi, các con nhớ đến quét mộ cho cả hai.
Ba cạn lời.
Năm thứ mười khi Thẩm Từ Ngọc qua đời.
Các dự án đầu tư đó đại thắng, phá mấy kỹ thuật then chốt của quốc gia.
Tôi chuyển giao chúng vô điều kiện cho nhà nước, nhận danh hiệu mười thanh niên xuất sắc của năm, còn lên chương trình “Cảm động Trung Quốc”.
Khóe mắt thêm vài nếp nhăn.
Ba cũng già.
Mấy năm nay họ tìm cách tìm một mới.
Cuối cùng tuyên bố từ bỏ.
Danh tiếng của ngày càng lớn.
Giá trị của Lý thị ngày càng cao.
Tôi cuối cùng cũng hiểu câu “Tiền càng tiêu càng nhiều” trong một bộ phim là như thế nào.
Năm thứ hai mươi khi Thẩm Từ Ngọc qua đời.
Cha qua đời.
Cả một Lý thị rộng lớn giao tay .
Có lẽ đến thời kỳ mãn kinh, trở thành một bà lão tính tình nóng nảy.
Đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ.
Sau một tháng liên tục mất ngủ, cơ thể phát tín hiệu báo động.
Bác sĩ những dồn nén trong lòng mấy năm nay sẽ sống lâu .
Tôi chẳng hề để tâm mà xua tay: “Tôi sống là quá đủ .”
Tôi ký kết hiệp định hiến tặng tài sản.
Sau khi qua đời, Lý thị sẽ chuyển giao vô điều kiện cho trung ương, tài sản cá nhân sẽ hiến tặng vô điều kiện cho quốc gia.
Đài CCTV2 còn làm riêng một chương trình đặc biệt về cuộc đời .
Cuối chương trình, dẫn chương trình hỏi điều gì hối tiếc .
Tôi ống kính, mỉm : “Cả đời của , thuận buồm xuôi gió, nếu điều gì tiếc nuối, thì là hai suýt gả cho yêu.”
Chuyện tình cảm của cũng chẳng bí mật gì.
Người dẫn chương trình liên tục xin .
Tôi : “Không cần xin , cảm thấy sắp gặp .”
Chưa đầy một tháng khi chương trình phát sóng, tình trạng sức khỏe của ngày càng tồi tệ.
Trợ lý ép nhập viện.
Những đứa trẻ mồ côi nhận nuôi, những sinh viên giúp đỡ, những dân quyên góp tiền, những đối tác làm ăn, kể cả một vài quan chức chính phủ, đều đến thăm .
Tôi đeo đôi bông tai ngọc trai ố vàng, trong phòng ICU, thở bằng máy, khó nhọc mở miệng, “Hãy chôn bên cạnh .”
Mấy cô gái bật .
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng an ủi: “Đừng nữa, gặp thương.”
10
Phiên ngoại 1 (Góc của nam chính)
Lần đầu tiên thấy Tiểu Du là khi mới học cấp hai.
Cô là tài trợ cho trường, bục diễn văn.
Chiếc quạt cũ kỹ trong hội trường phát tiếng kêu rè rè chậm chạp, từng vòng từng vòng khiến bực bội.
Giọng trong trẻo như chim oanh của cô gái như dòng suối ngọt ngào, thấm lòng .
Bài diễn văn kết thúc, thầy hiệu trưởng tóc bạc trắng mặt cô , ngừng cúi đầu cảm ơn.
Cô mặc một bộ lễ phục giản dị, đỡ thầy hiệu trưởng dậy, cử chỉ tự nhiên hào phóng.
Là một trong những đại diện học sinh, yêu cầu tặng quà cho Tiểu Du.
Tôi Tiểu Du bục, nhét những ngôi may mắn gấp cả tuần ngăn bàn.
Mở sách bài tập , nhanh chóng vẽ một bức tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/dia-phu-hoi-mong/06.html.]
Một cô gái mặc váy công chúa, đội vương miện, ánh mặt trời, phía là trời xanh mây trắng, chim bồ câu và hoa tươi, đó là những điều nhất mà thể nghĩ đến, tặng tất cả cho cô .
Cô ngạc nhiên, hỏi học vẽ .
Tôi lắc đầu, học vẽ tốn kém lắm, trai thì học, còn thì .
Cô khen bức tranh của , cô thích.
Tiều Du , ngày hôm , thầy chủ nhiệm và thầy giáo mỹ thuật tìm , tài trợ sẽ cho 1000 tệ mỗi tháng để mua dụng cụ vẽ, giờ học thể học vẽ tranh.
Tôi ôm bộ màu về nhà, vui mừng chia sẻ tin tức với ba .
Anh trai bĩu môi, cũng học.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả thứ của đều là của trai, kể cả mạng sống .
Anh trai bệnh bạch cầu, sinh chỉ là để lấy m.á.u cuống rốn.
Vì , nghỉ việc, chức vụ của ba cũng mất, trong nhà còn phạt một vạn tệ.
Tôi là chổi, là gánh nặng, là đứa con yêu thương.
, ba ơi, tại trách con chứ?
Đâu tự sinh …
Tôi liều mạng ôm hộp màu buông tay, như thể đang bảo vệ ý nghĩa tồn tại của .
Anh trai giằng , ngã xuống đất.
Mẹ lập tức chạy đến ôm trai, “Tâm can bảo bối” kêu ngừng.
Ba tát một cái, mắng là đồ hỗn trướng, đồ vong ơn bội nghĩa.
Những tuýp màu bóp méo trong lúc giằng co, dính bết , rối tung hỗn độn, như tương lai mờ mịt mà thấy lối .
Lần thứ hai thấy Tiểu Du là khi nhập học đại học.
Cô là sinh viên năm hai đến đón tân sinh, còn là một đứa con nhà quê đầu lên thành phố lớn.
Cô nhận , vui vẻ đến giúp xách hành lý.
Đôi tay trắng trẻo tinh tế hề ghét bỏ mà cầm chiếc bao tải khâu bằng bao phân bón của , giới thiệu cho tình hình cơ bản của trường.
Tôi vụng trộm cô .
Đó là nữ thần mà mơ cũng dám mơ tới.
Bức tranh vẽ bán online đầu tiên.
Kiếm hai trăm tệ.
Tôi dùng tiền đó mua tặng Tiểu Du một đôi bông tai ngọc trai, ngày sinh nhật cô lặng lẽ nhờ một bạn nữ cùng lớp đưa cho cô .
Cô vẫn luôn đeo.
Sau cửa hàng online của ngày càng phát triển, thỉnh thoảng thể nhận đơn hàng năm chữ trở lên.
Đến khi nghiệp, trở thành một họa sĩ chút tiếng tăm, cũng tiết kiệm một khoản tiền.
Năm thứ hai khi nghiệp, suất định cư ở thành phố .
Vào ngày Lễ Tình Nhân Thất Tịch, hẹn Tiểu Du xem pháo hoa.
Trong ánh pháo hoa, cô đồng ý lời tỏ tình của .
Đến cuối năm, tin dữ từ quê nhà truyền đến.
Cha say rượu đường về nhà rơi xuống sông, qua khỏi.
Tôi vội vàng về quê chịu tang, Tiểu Du bí mật mua vé cùng .
Tôi tức cảm động, tự hào giới thiệu cô với nhà là bạn gái .
Mẹ lau nước mắt, với trong nhà chỉ còn ba chúng .
Tôi cho rằng, bà hiểu , nhận thức cũng là con trai của bà.
, đánh giá quá cao tình cảm gia đình, cũng xem nhẹ sự ác trong lòng .
Bà nhường Tiểu Du cho con trai lớn của bà , học hành , công việc cũng , ở thành phố lớn dễ tìm khác, nhưng trai nếu bỏ lỡ thì sẽ còn cơ hội.
Tôi cãi một trận với bà , châm chọc bà cũng xem Thẩm An , Tiểu Du thể thích .
Ai ngờ bà , bỏ chút thuốc, gạo nấu thành cơm, khiến Tiểu Du thai là xong.
Tôi nghẹn họng chằm chằm phụ nữ mặt, ruột của .
Trong lòng thể hiểu nổi, bà thể những lời như .
Tôi kéo Tiểu Du bỏ .
Tang lễ của cha ai thì .
Cái nhà , sẽ bao giờ .
Nửa năm , tiết kiệm đủ tiền trả , mua một căn nhà nhỏ 90 mét vuông.
Tôi bế Tiểu Du xoay vòng vòng trong phòng khách rộng rãi hơn nhiều so với phòng vệ sinh trong căn nhà cũ của cô .
Cô khúc khích, hỏi khi nào thì cưới cô .