Đích tử? Thứ tử? Ta chọn khử phụ lưu tử. - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-20 15:14:03
Lượt xem: 146

Ta dẫn con trai bước phủ Trấn Quốc Tướng quân.

Viên lão phu nhân mắng là đồ tiện nhân, mắng con trai là con hoang. Bà , hai đứa cháu nội — một đích một thứ — mà bà đang ôm ấp cưng nựng trong lòng mới chính là con hoang thực sự.

Tinhhadetmong

Ta nhướng mày hỏi con trai: "Vẫn còn tìm cha chứ?"

Thằng bé lắc đầu, quỳ xuống “độp độp độp" dập đầu ba cái thật kêu.

Cái quỳ !

Chính là ân đoạn nghĩa tuyệt!

Huyết mạch nhà họ Viên từ đây chấm dứt!

Ta thở phào nhẹ nhõm, híp mắt dắt con trai rời . Vừa bước qua nhị môn, thấy tiếng kinh hãi kêu lên:

"Bát hương trong từ đường... mèo quẹt trúng rơi xuống đất vỡ tan ! Hương... hương cũng tắt ngóm !"

1

Ra khỏi phủ Trấn Quốc Tướng quân.

Con trai : "Nương, chúng kinh thành ."

Thằng con của ít như cái hũ nút, nhưng miệng thì cứng hơn cả chày giã thuốc. Lời nó thì bao giờ rút .

"Được thôi! Thiếu cốc chủ, con quyết định là !"

Nó sa sầm mặt, liếc xéo một cái khiến lạnh cả gáy.

Cái thần thái đó mà giống hệt cha thế !

Chẳng trách ông cụ bỏ qua , trực tiếp chọn cái thằng nhóc ranh kế vị.

Ta bực bội bảo: "Chuyện ở kinh thành, con tự với ông ngoại, đừng bắt gánh tội !"

Nói xong, vung chân đá bay một cục phân bò khô, ai ngờ bên trong nó vẫn còn ướt.

"Bộp" một tiếng, phân b.ắ.n tung tóe, mũi giày của lập tức dính một tảng phân bò lớn.

Ta còn đang ngẩn thì thấy thằng con bên cạnh mím chặt môi. Ánh mắt nó, một nửa là bất lực, một nửa là còn gì để , chằm chằm .

Ta cúi đầu đôi giày, bộ dạng của nó, tự bật , thở dài:

"Hazzz, vớ nương như , hèn gì con tí tuổi đầu mà già đời như cụ non."

Về đến khách điếm, nó cầm bút một bức thư.

"Nương, ngày mai với Lý chưởng quỹ một tiếng, nhờ ông tìm giúp môi giới quen để thuê một cái sân nhỏ."

Nó khựng một chút, bổ sung: "Cần nơi thanh tịnh, thể sách, thể luyện võ múa kiếm."

Ta ườn giường, lười biếng : "Thuê nhà? Nhà thiếu tiền, cần gì khổ sở ?"

Nó đưa bức thư xong cho .

Xem xong, "bật" một cái khỏi giường.

"Thằng ranh con, đưa con đến kinh thành nhận chứ để con đưa theo chịu tội thế !"

Gửi ngoại tổ phụ kính yêu:

Hôm nay nhận tổ quy tông từ chối, nỗi nhục khó tan, tôn nhi quyết định ở kinh thành. Từ nay về ông cần chu cấp tiền bạc nữa, tôn nhi dựa sức để gây dựng thiên hạ riêng.

Xin đừng lo lắng.

Cháu: Cẩn dâng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/dich-tu-thu-tu-ta-chon-khu-phu-luu-tu/chuong-1.html.]

Ta trố mắt con chim bồ câu mang theo bức thư chí mạng bay .

Trước khi "c.h.ế.t", vẫn vùng vẫy một chút.

"Con trai —— Ta đời khổ gì cũng chịu , duy chỉ cái khổ tiền là chịu nổi ."

"Nương, chúng y thuật, ngày tháng sẽ quá tệ."

Ta mếu máo: "Ngày xưa quỳ ngoài cốc, dâng ngàn vàng cầu xin chữa trị. Giờ chẳng lẽ con cầm cái chuông rách, giống như mấy lão lang trung dạo, gõ cửa từng nhà hỏi ' khám bệnh ' ?"

Càng càng sợ.

Ta túm chặt góc chăn, giọng run run: "Ta , thật sự ..."

Con trai vỗ vai : "Nương, nên một phụ nữ chồng thì bôn ba kiếm sống, lo toan việc nhà, chăm sóc con cái như thế nào."

... Cái thằng nghịch t.ử !

Ta nghi ngờ nó cố tình chỉnh tự tiện sinh nó mà hỏi ý kiến nó .

Lý chưởng quỹ quen rộng, vài ngày nhờ tìm giúp chúng một cái sân nhỏ.

Ta thuê một bà v.ú để nấu cơm, quét dọn, giặt giũ.

con trai bảo "tiền bạc eo hẹp", thẳng thừng từ chối.

Trong lòng bực bội, lúc nhóm lửa trong bếp chú ý, tàn lửa b.ắ.n đống cỏ khô bên cạnh, ngay lập tức ngọn lửa bùng lên cao nửa .

Ta vớ lấy cái chổi định dập lửa, ai ngờ càng quét lửa càng cháy to.

Cuối cùng vẫn là con trai xách thùng nước qua dập tắt.

cái bếp đen sì và vết nhọ nồi mặt , lông mày nhíu chặt.

"Nương, đừng bếp nữa, nhất là ngoài hành y kiếm tiền ."

Thế là nó bắt đầu học nhóm lửa nấu cơm, còn đành cải nam trang, bôn ba bên ngoài để kiếm tiền nuôi gia đình.

Ta đeo hòm thuốc, lắc chuông đồng khắp các ngõ hẻm.

Đi rã rời nửa ngày trời, cuối cùng cũng một phụ nữ gọi .

Bước nhà chị , kìm mà hít một lạnh, tặc lưỡi một cái.

Tường đất nứt toác khe hở bằng nắm đấm, bàn ghế gãy chân thì cũng sứt sẹo.

Trên giường lò là một đứa trẻ gầy gò đang co quắp, đắp một chiếc áo bông cũ rách đen nhẹm.

Người phụ nữ bưng nửa túi gạo thô, nhét tay : "Thưa thầy, nhà con chỉ còn bấy nhiêu thôi..."

 

3

Bụng đói cồn cào trở về nhà, quăng hòm t.h.u.ố.c và chuông đồng xuống, vật giường.

Con trai bưng đến một bát cháo trắng và một đĩa dưa muối nhỏ.

"Nương, dậy ăn cơm ."

"Không tâm trạng!"

Vừa dứt lời, cái bụng tiền đồ của "ngon ngót ——" một tiếng rõ dài.

"Ăn mà!"

Cái bụng phối hợp kêu thêm một hồi nữa.

Da mặt già của đỏ bừng, cứng đầu nữa.

Loading...