Tôi quay đầu, nhìn thấy căn hộ của mình đã ở ngay trước mặt.
Tôi tháo dây an toàn, xuống xe:
“Xin lỗi nhé, dạo này mệt quá. Anh nên gọi tôi dậy mới phải.”
Tiết Phong chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Chiếc xe lập tức lao đi.
Về đến nhà, Nam Nam đã ngủ say.
Sau khi bàn giao lại một ít việc cho bảo mẫu, tôi đi tắm, thay quần áo.
Rồi ngồi xuống bàn.
Lật trang sách.
Lại thêm một đêm yên bình.
Số lần Lục Hoài Tự quay về rõ ràng tăng hẳn lên.
Chuyện tôi ôn thi, ngoài Nam Nam biết ra, tôi chưa từng nói với bất kỳ ai.
Anh ta cứ đến thường xuyên như vậy, thật sự khiến tôi rất bất tiện.
May mà… Tần Sương cuối cùng cũng không kìm được nữa.
Hôm đó, Nam Nam đang nghịch điện thoại của Lục Hoài Tự, đôi tay mũm mĩm chạm loạn cả màn hình, vô tình mở ra một bức ảnh.
Tần Sương đứng bên bờ biển, mặc bikini hở hang.
Trên phần eo phía trên quần lót, là một hình xăm đỏ chót.
Là một chữ “Lục” bị che mất một nửa.
Một nửa ở ngoài.
Một nửa... ở trong.
Tôi không biểu cảm, khẽ bẻ bàn tay béo múp của Nam Nam ra.
Quả nhiên, khi thu nhỏ ảnh lại, bên dưới hiện thêm hai dòng chữ:
【Vết sẹo do tai nạn năm đó, em đã khắc một bí mật lên trên. Anh có muốn biết không?】
Tôi lặng lẽ đọc thuộc hai bài nghị luận xã hội, để gột rửa đôi mắt và não mình.
Hai ngày sau, Lục Hoài Tự nói với tôi rằng lần triển lãm này còn thiếu một bộ ảnh nhân văn vùng quê, anh phải dẫn đội cùng Tần Sương ra ngoài chụp thực tế.
“Đi bao lâu?” Tôi hỏi.
“Chừng nửa tháng.”
Tôi thầm tính ngày trong đầu.
Thấy tôi không nói gì, anh mím môi.
“Thật ra cũng không nhất thiết phải lâu như vậy… anh có thể rút ngắn thời gian.”
“Không cần. Công việc của anh quan trọng hơn mà.” – Tôi mỉm cười nhẹ giọng.
Ánh mắt anh trở nên phức tạp.
“Chỉ Ngưng… dạo này em như biến thành người khác. Đến mức anh thấy… không nhận ra nữa rồi.”
Tôi dịu dàng nhìn anh, cười khẽ:
“Con người mà, ai rồi cũng sẽ thay đổi. Anh cũng vậy mà, đúng không?”
Ngày thứ hai sau khi Lục Hoài Tự rời đi, Tần Sương đăng tải một đoạn video mới.
Giường khách sạn trải đầy cánh hoa hồng.
Trên đó là bóng người chồng chéo, đan xen vào nhau như một con quái vật kỳ dị trong đêm.
Bóng ấy… đang lay động.
Dòng caption ghi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/diem-cuoi-cua-hon-nhan/chuong-8.html.]
【Cơn gió bỏ lại nơi hoang dã năm ấy, cuối cùng cũng được anh lấp đầy.】
Tôi vốn đã lờ mờ đoán được kết cục, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá gấp, khiến tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng.
Gấp gáp như thể muốn khoe khoang, muốn khiêu khích tôi vậy.
…
Khi Tiết Phong mặc vest chỉn chu xuất hiện trước cửa căn hộ, tôi ngỡ ngàng tròn mắt nhìn anh ta.
Anh ta ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, hoàn toàn không giống với dáng vẻ cợt nhả thường ngày.
“Tôi đến đưa lá bùa khai quang của thầy hôm bữa. Ai từng đến tìm thầy hôm đó đều có phần.”
“Căn hộ này là do tôi giúp Lục Hoài Tự tìm, nên biết địa chỉ.”
“Hai người họ đi chụp ảnh thực tế rồi, tôi liên lạc không được… Lý Chỉ Ngưng, sao… sao cô lại khóc?”
Anh hoảng hốt khi thốt ra mấy chữ cuối.
Tôi đặt điện thoại xuống, khẽ lau khoé mắt.
Trên màn hình vẫn hiện video Tần Sương vừa đăng.
Tiết Phong như lập tức hiểu rõ tất cả.
Sau một hồi trầm mặc, anh chậm rãi lên tiếng:
“…Thật ra, chuyện xấu này… đôi khi lại là chuyện tốt với cô.”
Tôi cười gượng.
“Dù sao cũng là do tôi không bằng cô ta.”
Nghe vậy, Tiết Phong khẽ cười khẩy, giọng khinh thường:
“Không có gì là không bằng cả. Cái gọi là hình tượng, đều là dựng lên thôi. Không dựng thì chẳng là gì.”
“Dựng hình tượng gì? Dựng bằng cách nào?”
Tôi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn đầy tò mò.
Anh liếc nhìn tôi, thoáng chạm mắt rồi lại vội quay đi, nói:
“Giải thưởng quốc tế à… Chuyện đó ở nước ngoài không khó như cô nghĩ đâu.”
“Bỏ ra chút tiền, thuê người có tay nghề, rồi mang về nước đánh bóng truyền thông là xong.”
Tôi im lặng giây lát, lau khô nước mắt, đứng dậy mỉm cười:
“Ngại quá, con tôi chuẩn bị đi ngủ rồi.”
Mỗi ngày, Lục Hoài Tự đều gửi cho tôi ảnh phòng khách sạn nơi anh đang ở, như cố tình chứng minh điều gì đó.
Tôi chọn lọc vài tấm tiêu biểu, đăng lên mạng xã hội, viết:
【Phòng khách sạn của chồng khi đi công tác, các chị em giúp mình xem thử… là một người ở phải không?】
Phần bình luận nổ tung với những màn soi xét và suy luận sắc bén như kính hiển vi:
【Màn hình tivi phản chiếu thấy có nước lê chưng đường phèn, đàn ông bình thường ai uống đồ ngọt vậy?】
【Trên bàn có t.h.u.ố.c lá nghi là loại dành cho nữ, dòng này rất hiếm, mình từng thấy ở đâu rồi.】
【Góc bàn có máy ảnh, dán sticker hoa lá, nhìn như đồ phụ nữ dùng. Người kia là nhiếp ảnh gia?】
【Ga giường nhăn nhúm theo chiều dọc và ngang, khả năng cao là có "vận động".】
【Đầu giường còn có cả thạch trái cây... chơi “tình yêu pha lê” à?】
【Bỏ qua đi, ghê quá chuyển đối tượng khác đi.】
…
Tôi không phản hồi gì thêm, lặng lẽ đợi dư luận tự lan ra.
Lục Hoài Tự vội vã quay về vào ngày thứ mười.
Sau một trận cãi vã kịch liệt giữa mẹ chồng và em chồng, mẹ lên cơn đau tim phải nhập viện.
Em chồng thì dẫn người tới viện mỹ thuật làm loạn, cách ăn nói và hành xử chẳng còn chút dáng vẻ của một cô gái hai mấy tuổi, huống chi là người từng luôn miệng rao giảng về “phụ nữ độc lập”.