2
Từ ngày hôm , khi cổ trùng tách da thịt ngày càng nhiều, phu nhân chịu đựng cơn đau càng lúc càng dữ dội.
nàng luôn như cảm nhận , gương mặt bình tĩnh, là một loại bình tĩnh u ám, còn thở sinh khí.
Ngoài cửa, nha truyền lời:
“Phu nhân, lão gia và lão phu nhân tới cửa, Hầu gia gọi đến chính sảnh một chuyến.”
Ta đỡ tay phu nhân cùng nàng đến chính sảnh, bước liền thấy hai vị lão nhân hơn nửa trăm tuổi đang giận dữ trừng mắt.
Lão phu nhân họ Diệp cất tiếng hỏi :
“Tầm Thư, tối qua Ninh Nhi ác mộng quấy, chúng để Ninh Nhi ở hầu phủ sớm chẳng là để ngươi giúp nàng điều dưỡng thể ? Ngươi đại tỷ, rốt cuộc chăm sóc thế nào ?”
Diệp lão gia cũng lập tức trách mắng:
“Ngươi chẳng từng bái y thánh học nghệ y ? Vì ở đây lâu, ngươi vẫn chữa khỏi chứng mộng chướng của nàng?”
Phu nhân bất đắc dĩ đáp:
“Các quên ? Lần tự tay phối thuốc an thần bổ khí cho nàng, là nàng uống, còn lóc hạ độc hại nàng. Vì thế Hầu gia mắng là độc phụ, giam , các cũng tự đến trách mắng một ngày, ai tin , còn dám giúp nàng trị bệnh.”
Lời dứt, lão gia và lão phu nhân đồng thời nghẹn .
Lão phu nhân hừ lạnh:
“Ta thấy ngươi là ghi hận Ninh Nhi cướp mất vị trí hầu phủ phu nhân, nên cố tình khoanh tay nàng mộng chướng hành hạ. Đừng quên, vị trí là ngươi chiếm đoạt, vốn dĩ trả cho nàng.”
Ta thấy trong mắt phu nhân như lóe lên ánh lệ, nàng chớp mắt che , run run chỉ tay hai :
“Các tâm ý hướng về Hầu gia, liền lừa đưa Hầu gia về nhà, tiếc hạ dược để tạo cảnh hai hợp hoan, còn cố ý sắp đặt để bắt gặp, khiến vì phẫn nộ mà sẩy thai. Khi đang ở cữ, càng mặc kệ nỗi đau mất con của , mỗi ngày đều tới bức ép gật đầu đồng ý cho gả hầu phủ, chỉ vì các cho rằng chiếm mất vị trí của nàng, ?”
Lão phu nhân chất vấn:
“Lẽ nào ? Nếu ngươi cướp mất phu quân vốn thuộc về Ninh Nhi, còn kiên quyết đồng ý cho nàng cửa khi nàng trở về, khiến nàng ở nhà suốt ngày đêm, chúng dùng hạ sách đó…còn về đứa con trong bụng ngươi, là do ngươi vô phúc, bản sự giữ .”
Phu nhân nắm chặt tay, vành mắt đỏ hoe, chất vấn:
“Ta thể tự xin hưu, nhường vị trí chính thê cho , các vẫn chịu đồng ý?”
Lão gia vung tay áo quát:
“Con gái gả ngoài mà hưu là chuyện nhục nhã cỡ nào, ngươi cần mặt mũi, nhưng với nương ngươi và vẫn cần.”
Câu gần như mắng thẳng mặt phu nhân là nàng hổ.
Thân hình phu nhân kìm lảo đảo, vội đỡ nàng.
lúc , Vĩnh An Hầu bước , câu cuối, gương mặt tái nhợt yếu ớt của phu nhân, trong mắt thoáng qua một tia nỡ, dịu giọng an ủi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/diem-hong-trang/2.html.]
“Ta cưới nàng, liền ý hưu thê, cả đời nàng đều là của . Ta đối xử với Ninh Nhi, cũng bởi nàng là ruột của nàng, yêu nàng nên yêu cả của nàng.”
Lão phu nhân trách cứ phu nhân:
“Ngươi tỷ tỷ thất trách, để Hầu gia ngươi chăm sóc , ngươi cảm kích thì thôi, còn dám vì thế mà giận dỗi với , thật là hiểu chuyện, lễ nghĩa. Năm xưa đồng ý gả đứa con gái đố kỵ vô đức như ngươi hầu phủ, là chúng thua thiệt Hoài Tu.”
Phu nhân khép mắt , như ghê tởm đến cực điểm, nôn khan.
Thấy , sắc mặt Vĩnh An Hầu lập tức biến đổi, đẩy tự đỡ eo phu nhân.
“Sao ? Nếu thể khỏe sớm? Nếu , để nàng đón cha vợ.”
Nói xong, bế ngang phu nhân, vội vã về nội viện, còn quên dặn gọi đại phu.
Diệp lão gia và lão phu nhân sắc mặt khó coi, lạnh lùng bỏ .
3
Vĩnh An Hầu vẫn luôn ở bên, đợi đại phu bắt mạch cho phu nhân xong, thể nàng gì đáng ngại mới chịu rời .
Đợi trong phòng còn khác, mới cơ hội hỏi nghi vấn trong lòng.
“Phu nhân, hai vị lão nhân khi nãy, là song của ư?”
Mắt phu nhân ảm đạm, khẽ gật đầu.
Ta kinh ngạc:
“Là sinh ?”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nhìn cách hai mắng chửi, phu nhân chẳng giống con họ, trái như kẻ thù .
Phu nhân khẽ khổ:
“Ta tình nguyện con ruột bọn họ.”
Chẳng bao lâu , khách tới.
Theo tiếng nha thông báo, một mỹ nhân áo xanh lục yểu điệu bước phòng, giọng uyển chuyển câu :
“Nghe tỷ tỷ ngã bệnh, đến thăm.”
Hẳn đây chính là ruột thất lạc từ nhỏ, lớn lên mới tìm về.
Ta ngẩng mắt , đồng tử chợt siết .
Người — chính là khách nhân từng tới Điểm Trang Lâu phân lâu ở Giang Nam của .
Sở dĩ còn nhớ rõ, là vì gương mặt mà vị khách đổi thực sự quá mức thanh lệ, khéo du ngoạn Giang Nam gặp , lo sợ thủ hạ vụng tay hỏng dung nhan, nên đích tay.
Ta lục tìm trí nhớ về nàng ——