Đồ Tể Chia Thịt - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-26 02:24:13
Lượt xem: 667

Hồi còn nhỏ, trong 3 năm liên tiếp, làng gặp hạn hán lớn, hoa màu ngoài đồng thu hoạch hạt nào, nhà nhà đều gì ăn.

 

Ông nội là trưởng làng, để kiếm cái ăn, ông dẫn mười mấy đàn ông trai tráng trong làng núi để bắt lợn rừng.

 

Mãi đến tối mịt, ông nội và mới trở về, mang theo một con lợn rừng, con lợn đó vô cùng lớn, ít nhất cũng nặng năm sáu trăm cân.

 

Lúc đó cũng mặt, trốn trong lòng bà nội, chỉ dám ló một mắt , lén con lợn rừng đang trói.

 

Con lợn rừng rống lên những tiếng gào thét, thấy trong mắt nó long lanh nước.

 

01.

 

Dân làng ai nấy đều cầm bát cơm vây quanh ở đầu làng, chỉ chờ gã đồ tể họ Trần mổ lợn.

 

Gã đồ tể họ Trần mài d.a.o cho thật sắc, lẩm bẩm mấy câu với con lợn rừng, vung d.a.o chặt đứt đầu lợn, gã xách cái đầu lợn lên lớn: "Cái đầu lợn cho nhà trưởng làng."

 

Dân làng ai dám lên tiếng, họ đều sợ gã đồ tể họ Trần, gã là một kẻ tàn nhẫn.

 

Ông nội tuy là trưởng làng, nhưng gã đồ tể họ Trần cũng chỉ đành ngoan ngoãn theo, dù thì bố đều ăn xa ở tỉnh ngoài, trong nhà chỉ còn và bà nội, chẳng nên chuyện gì.

 

Ông nội nhận lấy cái đầu lợn, : "Đầu lợn là đồ đấy, hời cho ."

 

Đầu lợn ít thịt, là xương, mà đủ ăn.

 

Trong lòng bất mãn, nhưng cũng dám .

 

Gã đồ tể họ Trần thấy ông nội nhận đầu lợn, gã đằng chân lân đằng đầu : " chia thịt cho , xếp hàng ngay ngắn, tranh cướp."

 

dứt lời, trong làng liền răm rắp xếp hàng, chờ gã chia thịt.

 

Cái việc chia thịt , vốn dĩ nên là ông nội chia, thế nhưng gã đồ tể họ Trần cố tình giành lấy việc .

 

Ông nội đặt cái đầu lợn chậu, ông bà nội : "Mình về nhà thôi, đem cái đầu lợn hầm lên, bồi bổ cho thằng Phúc."

 

Tên ở nhà của là Phúc Tử, tên thật là Lưu Phúc.

 

Ông nội dứt lời, liền một tiếng "choang".

 

Gã đồ tể họ Trần ném cái bát cơm của Lưu Xuân Long xuống đất: "Không mày nhận ? Sao còn nhận nữa?"

 

Lưu Xuân Long là chú họ của , bố chú và ông nội em ruột.

 

Trong nhà chú chỉ còn chú , những khác đều lên thành phố hết .

 

Hai nhà chúng qua , nhưng mối quan hệ cũng chỉ dừng ở mức bình thường.

 

Chú họ vóc nhỏ thó, tàn tật bẩm sinh, mắt chú ở trạng thái nửa mù, chỉ thể miễn cưỡng .

 

Chú : " nhận, nãy vẫn luôn xếp hàng mà."

 

Chú họ chỉ tay về phía những đằng , dường như hy vọng họ sẽ chứng cho .

 

một ai lên tiếng đỡ cho chú , bởi vì chú họ giữ làng, ngày ngày kiếm miếng ăn còn khó.

 

Chú họ nhặt cái bát đất lên, tươi lấy lòng gã đồ tể họ Trần.

 

chỉ hừ lạnh một tiếng, dùng ngón tay đang cầm d.a.o chỉ ông nội : "Kia nhà các ngươi nhận ? Cút mau."

 

Nụ mặt chú họ lập tức cứng đờ, chú : "Đó là phần của nhà chú họ , của ."

 

Gã đồ tể họ Trần dùng d.a.o c.h.é.m mạnh miếng thịt lợn: "Cút!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/do-te-chia-thit/chuong-1.html.]

Ông nội chau mày, như đang cố nhẫn nhịn, ông vẫy tay về phía chú họ : "Xuân Long, qua đây, đến nhà chú ăn."

 

5 năm , gã đồ tể họ Trần mua về một cô gái, cô gái đó đến cổng làng thì gặp ông nội , bèn cầu cứu ông, ông nội vốn lương thiện, liền báo cảnh sát, cứu cô gái đó.

 

Gã đồ tể họ Trần chạy đến nhà loạn, bắt ông nội bồi thường vợ cho gã, lúc ông nội mới đó là cô gái mà gã đồ tể mua về.

 

Ông nội đồng ý, còn đuổi gã đồ tể họ Trần ngoài, từ đó về liền hận nhà .

 

Chú họ do dự một lát, nhỏ: "Thịt đầu lợn đủ ăn, ông chia thêm cho một miếng thịt ."

 

Gã đồ tể họ Trần cau mày, tưởng rằng gã sẽ nổi giận, ai ngờ gã vơ một nắm lông lợn ném bát của chú họ : "Cầm lấy ."

 

02.

 

Chú họ đám lông lợn trong bát, chỉ : "Lông lợn cũng , mang về nấu canh, còn hơn là cho gì."

 

Gã đồ tể họ Trần đến run cả vai, gã cố tình ông nội .

 

Ông nội thở dài, ông vẫy tay gọi chú họ , chú theo chúng về nhà.

 

Suốt dọc đường, một ai gì.

 

Vẻ mặt chú họ đặc biệt nặng nề, đến cổng nhà chú mới lên tiếng: "Chú, con về đây."

 

Ông nội : "Đừng ."

 

Ông nội sân, lấy rìu bổ đôi cái đầu lợn, đưa cho chú họ một nửa.

 

Ông nội : "Xuân Long, chú trong lòng con thoải mái, cứ nhịn , kẻ ngông cuồng tự trời trị."

 

Chú họ : "Chú, con tin những thứ , con chỉ , ngày nào đó nếu con sống nổi nữa, gã cũng đừng hòng sống."

 

Chú họ xong câu đó, liền hất đám lông lợn trong bát xuống đất.

 

Sau đó chú quỳ xuống đất, dập đầu lạy ông nội .

 

Mặc dù mỗi dịp Tết đến, chú họ đều sẽ qua nhà, dập đầu lạy ông nội.

 

hôm nay, khi cái quỳ của chú họ, cảm thấy trong lòng thật khó chịu.

 

Ông nội gì, chỉ xua xua tay, hiệu cho chú họ lên.

 

Chú họ cầm nửa cái đầu lợn rời .

 

Nhìn bóng lưng sa sút của chú toát lên vẻ bi thương.

 

Nhà chú 3 em, chỉ để một chú ở quê, những còn đều lên thành phố.

 

Hơn nữa họ sống sung túc, đều cưới vợ sinh con.

 

Bố của chú họ cũng đều còn sống, đang dưỡng lão ở thành phố, nhưng nhất quyết chịu đón chú họ lên.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

bà nội , họ chê chú bệnh, chú là xui xẻo.

 

Bà nội ném nửa cái đầu lợn nồi nấu, ông nội thì ở ngoài sân bổ củi.

 

Không qua bao lâu, đầu lợn trong nồi chín, bà nội gọi ăn cơm.

 

Nhìn chậu thịt đầu lợn, cứ nuốt nước bọt ừng ực.

 

Bà nội gắp một miếng tai lợn bát : "Ăn con."

 

Loading...