Đối mặt với lời buộc tội của cha, Lâm Minh Dương biện hộ.
"Cha mẹ, không phải con."
"Cha đã kiểm tra, con có liên lạc với anh chàng nhà họ Cố đó."
"Nhưng mà con và cậu ta không thân, có qua lại cũng không có nghĩa là con sai khiến cậu ta làm." Lâm Minh Dương một mực không thừa nhận.
Mẹ hít sâu một hơi, hỏi: "Chuyện này con không nhẫn tâm, vậy còn chuyện của Minh Châu thì sao?"
"Cái... cái gì?"
"Chính là con đã mua chuộc bọn người đó, đánh Minh Châu nhập viện!"
Lâm Minh Châu mềm lòng, nhưng tôi thì không.
Từ bệnh viện trở về, tôi đã nói với cha mẹ về tâm địa của Lâm Minh Dương.
Họ không thể tin lời nói một phía của tôi, đi nghi ngờ đứa con trai nuôi nấng bao năm.
Nhưng cũng không dám hoàn toàn tin tưởng.
Tiền bạc trên người Lâm Minh Dương đều là của nhà họ Lâm.
Cha vừa kiểm tra, liền phát hiện trong thẻ cậu ta thiếu một khoản tiền, đã chuyển đến nhà mấy học sinh đánh người kia.
"Cha mẹ, con thực sự không làm, hai người tin con đi."
Chứng cứ rành rành ra đó, Lâm Minh Dương vẫn không chịu thừa nhận.
Cha trầm giọng nói: "Có phải con làm hay không cũng không còn quan trọng nữa, nể tình nhiều năm, chúng ta cũng không tính toán đến trách nhiệm của con."
"Bây giờ con đã trưởng thành rồi, chúng ta không có nghĩa vụ phải nuôi con nữa, con đi đi."
【Mọi người ơi, ai hiểu cho tôi chứ, nam phụ độc ác cuối cùng cũng sắp out rồi.】
【Xem nhiều nam phụ si tình rồi, lần đầu tiên thấy nam phụ độc ác.】
Lâm Minh Dương không thể tin được: "Dù sao con cũng gọi hai người bấy nhiêu năm là cha mẹ, hai người thật sự không cần con nữa sao?"
"Chẳng lẽ chỉ vì con không phải con ruột của hai người? Trong mắt hai người chỉ có huyết thống, căn bản không có tình cảm!"
Hắn chỉ tay vào tôi: "Cô ta mới ở bên cạnh hai người bao lâu chứ, vậy mà còn quan trọng hơn cả đứa con trai nuôi nấng mười mấy năm như con sao?"
Cha mẹ tôi im lặng, sai người dọn đồ của Lâm Minh Dương ra, ép hắn rời đi.
Tuy nhiên, họ vẫn mềm lòng, chuyển cho Lâm Minh Dương một khoản tiền, đủ để hắn dùng đến khi tốt nghiệp đại học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/doc-gia-ngung-tieu-chuan-kep-di/chuong-20-chung-cu-ro-rang.html.]
Trở về phòng, tôi nhận được điện thoại của Cố Lăng.
"Lâm Y, cậu có thể ra ngoài gặp tôi một lát được không?"
Giọng anh yếu ớt, đầy vẻ sợ hãi.
"Có chuyện gì?"
"... Tôi xin lỗi."
"Không có gì thì tôi cúp máy đây."
"Lâm Y, tôi biết lỗi rồi, tôi không nên lừa dối cậu, cậu có thể cầu xin cha mẹ giúp tôi được không."
Cha mẹ đã nói với nhà họ Cố chuyện Cố Lăng cho tôi uống thuốc.
Cố Lăng vốn đã không được chào đón trong nhà họ Cố, bây giờ e là cuộc sống càng thêm khó khăn.
"Cố Lăng, là cậu đắc tội với tôi trước, tôi là người rất hay ghi thù đấy."
Tôi cúp máy, chặn số Cố Lăng.
Ngày Lâm Minh Châu xuất viện, cha mẹ đã đặt nhà hàng, đưa chúng tôi đi ăn mừng.
Thấy Lâm Minh Dương không có mặt, cô ấy cũng khéo léo không hỏi nhiều.
Mặc dù chưa có kết quả học tập, nhưng cha vẫn chuyển 5% cổ phần cho tôi.
"Vậy còn con?" Lâm Minh Châu hỏi.
"Con đã thi đỗ nghệ thuật, cha cũng cho con cổ phần."
"Vậy thì được ạ."
Bình luận đã lâu không thấy lại bất ngờ nhảy ra.
【Kết thúc viên mãn.】
【Mọi người có phát hiện ra không, nữ phụ độc ác không phải trà xanh thì cũng là bạch liên hoa, thích nhất là hãm hại người khác, ví dụ như ngã cầu thang, vu oan cho nữ chính đẩy. Tại sao nam phụ độc ác lại không làm những chuyện như vậy?】
【Buồn cười c.h.ế.t mất, sao lại không làm? Lâm Minh Dương chẳng phải đã sai người đánh Minh Châu, hãm hại Y Y đó sao?】
【Anh ta không dùng cách làm hại bản thân để đổ tội cho người khác, không phải vì anh ta lương thiện, mà là vì anh ta không nỡ để bản thân bị thương, các cô gái hãy thương lấy bản thân mình đi.】
Sau ngày hôm đó, khung trò chuyện biến mất không dấu vết.
Tôi cứ ngỡ đây là dấu hiệu tốt, cuộc sống cuối cùng cũng trở lại bình thường. Nhưng tôi đã lầm.