ĐỘC KẾ QUÂN SƯ - Chapter 1

Cập nhật lúc: 2025-07-30 11:55:18
Lượt xem: 322

1.

cùng bạn trốn trong thành lâu cắn hạt dưa, tiếng Nguyễn Lưu Vân la hét bên ngoài, đầu với Trần Tri Viễn bên cạnh: “Chủ công , theo thấy, chi bằng cứ dùng cách hiến cho ngài tối qua, đánh tan tên c ẩ u tặc !”

Trần Tri Viễn lời của chọc , vô cùng hứng thú hỏi: “Đó dù cũng là chủ cũ của ngươi, nhẫn tâm đến ?”

Vừa nhắc đến chuyện , bạn ở một bên nghiến răng nghiến lợi vì căm phẫn, mắng: “Ngài Chủ công! Nguyễn Lưu Vân tên khốn đó trọng dụng bọn thì thôi , còn giế* chế* hai bọn ! Bởi bọn mới bỏ trốn trong đêm, đến quy thuận Chủ công ngài đó!”

“Ồ? Lại chuyện như ?” Trần Tri Viễn nghiêng đầu, đôi mắt phượng liếc xéo , khóe môi khẽ .

! !” ở bên cạnh gật đầu lia lịa hưởng ứng, miêu tả sinh động tình cảnh đêm đó cho Trần Tri Viễn : “Ta đêm đó cùng Vĩ (chỉ khuê mật của ) đang định đến quân trướng của tên c ẩ u tặc đó hiến kế, nào ngờ ở ngoài quân trướng vô tình thấy tên c ẩ u tặc đó bàn bạc với thị vệ khi nào sẽ trừ khử bọn , Vĩ khi đó liền đau đớn lệ rơi tại chỗ! Nghĩ đến việc hai bọn quy phục trướng tên c ẩ u tặc đó, liên tục đưa những kỳ sách, nhưng mãi trọng dụng thì thôi , ai ngờ tên c ẩ u tặc đó ngay cả một con đường sống cũng cho bọn ! Lòng trung thành của bọn đặt nhầm chỗ, một bầu tâm ý đổ xuống mương rãnh… Trong lúc đau đớn tột cùng, mới đến quy thuận Chủ công ngài đó!”

“Liên tục đưa kỳ sách…” Trần Tri Viễn chậm rãi thưởng thức mấy chữ , khóe miệng giật giật, nhớ cảnh tượng hai chúng mới đến quy hàng.

2.

Ban đêm.

Trần Tri Viễn ghế, hai chân dang rộng, một tay chống cằm, lười biếng ngước mắt và bạn đang quỳ mặt , khẽ một tiếng, : “Có ý tứ… mưu sĩ của Nguyễn Lưu Vân đến quy thuận …”

Ánh mắt đảo qua hai chúng một lượt, như nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, khóe môi khẽ nhếch lên, chậm rãi : “Hai ngươi kế sách nào thể suy yếu chiến lực của địch quân chăng?”

Lời của Trần Tri Viễn vốn dĩ là thử lòng thành của chúng , cũng chẳng trông mong chúng thể đưa kế sách hữu dụng nào, dù về mưu hèn kế bẩn, đây đủ cả.

Bạn đảo mắt một vòng, tiên mở miệng : “Chủ công, thể chế tạo một loại thiết (viên sắt) chôn đất, bên trong thiết chứa vô thiết nhỏ hơn, dùng đất mỏng che phủ, chôn ở chiến trường, đợi khi địch quân giẫm lên, thiết sẽ nổ tung, trong đó vài viên thiết b.ắ.n , thể thương vài lính địch nhưng đến nỗi chế*. Như , chúng chỉ cần ở bên cạnh những lính thương đó ôm cây chờ thỏ, đợi khi địch quân đến kéo những binh lính thương , liền thể tay dễ dàng b.ắ.n chế* bọn họ.”

Trạm Én Đêm

“…” Trần Tri Viễn xong, rơi trầm mặc trong chốc lát.

Hắn cảm thấy đủ sú* sinh , ngờ bộ hạ của Nguyễn Lưu Vân còn “thuần khiết” hơn

“Không thể !” Chưa đợi Trần Tri Viễn mở miệng, dậy, lớn tiếng phản bác bạn : “Kế tuyệt đối thể!”

Trần Tri Viễn , thở phào nhẹ nhõm, định gật đầu bày tỏ, nếu dùng kế , e rằng sẽ thiên hạ phỉ nhổ hàng ngàn năm, liền đanh thép: “Bây giờ tài nguyên khan hiếm như , lấy thiết khí cho chế tạo thiết chứ?! Huynh cũng ảo tưởng quá đấy!”

Nói xong, chắp tay với Trần Tri Viễn, : “Chủ công, thần cho rằng, chi bằng dùng mũi tên tẩm phân tấn công địch quân, dù chỉ rách một chút da thịt thôi, cũng nhất định thể khiến địch quân vô phương cứu chữa! Vết t h ư ơ n g sẽ nhiễ* t r ù n g l ở loé* mà chế*!”

“…” Trần Tri Viễn nhắm mắt, hít sâu một , từ từ thở , cuối cùng mở mắt lên trướng đỉnh, im lặng hồi lâu.

Hắn tin .

Hắn tin hai kẻ sú* sinh thật lòng quy hàng.

Cũng hiểu tại Nguyễn Lưu Vân trừ khử hai “con hàng”

Loại sú* sinh như , xuất hiện một đứa là đại họa thiên hạ , chỗ một đôi.

Ngươi thật phúc đấy, Nguyễn Lưu Vân…

3.

Hồi ức kết thúc, Trần Tri Viễn thần sắc phức tạp liếc và bạn đang xổm đất cắn hạt dưa, bước lên thành lâu, Nguyễn Lưu Vân vẫn đang la lối om sòm mặt đất, lộ hàm răng trắng bóc về phía , đồng thời giơ tay vung lên, lớn tiếng quát: “Bắn tên!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/doc-ke-quan-su/chapter-1.html.]

Trong chốc lát, hàng vạn mũi tên dính phân nhọn hoắt b.ắ.n về phía Nguyễn Lưu Vân và Hàn Nho đất.

Đợi đến khi Nguyễn Lưu Vân rõ thứ dính mũi tên b.ắ.n tới là gì, lập tức biến sắc kinh hoàng, suýt chút nữa giữ vững ngựa, vội vàng lệnh cho binh lính trướng giơ khiên lên, chống đỡ rút lui.

Trên đường rút lui, còn ngừng buột miệng buông vài câu chửi thề: “Trần Tri Viễn! Ngươi dùng độc kế ! Chẳng lẽ thật sự sợ thiên hạ chê ?!”

“Ha ha ha…” Nhìn kẻ tử thù của tháo chạy thảm hại, ảnh tan tác thành quân, Trần Tri Viễn phá lên vô cùng sảng khoái.

“Vậy thì ? Thà phụ thiên hạ, chứ để thiên hạ phụ ! Nguyễn Lưu Vân, hai mưu sĩ trướng ngươi, thật sự là một cặp bảo bối đấy, ha ha ha…”

4.

Đêm đó, Trần Tri Viễn đại thắng, vui mừng mở tiệc lớn khoản đãi hai chúng .

và khuê mật ăn uống tưng bừng, miệng đầy dầu mỡ tại yến tiệc.

Quả nhiên, cây dời thì chế*, dời thì sống.

Theo tên Nguyễn Lưu Vân đó, ba ngày thì đói hết chín bữa, theo ông chủ Trần ngày thứ hai ăn thịt .

Quyết định bỏ trốn của hai chúng quả nhiên là đúng đắn!

Đêm đó, và bạn ăn đến ợ liên tục, suýt chút nữa thì nôn ọe .

Đợi đến khi yến tiệc diễn một nửa, lặng lẽ rời khỏi hiện trường, đầu lén lút lẻn phòng của Trần Tri Viễn.

Thật thì… quy hàng là giả, đến đây tìm một thứ gì đó mới là thật.

5.

Trần Tri Viễn lúc vẫn còn ở bên ngoài uống rượu với các tướng sĩ, tìm thứ đó khi nhận biến mất.

cẩn thận lục lọi khắp phòng của Trần Tri Viễn, nhưng đột nhiên thấy tiếng bước chân từ bên ngoài phòng.

Trong lòng giật , thầm nhủ , Trần Tri Viễn về nhanh thế?

Trong lúc hoảng sợ, đành vội vàng chui đại gầm giường, nín thở ngưng thần.

Chỉ thấy cửa phòng của Trần Tri Viễn “kẽo kẹt” một tiếng, nhẹ nhàng đẩy , tiếp đó, liền thấy một đôi giày vải màu xanh lam xuất hiện mắt , loanh quanh trong phòng.

Khoan … Trần Tri Viễn đôi giày nhỉ?

đang lúc nghi hoặc, đột nhiên thấy đó lẩm bẩm: “Cái tên Trần Tri Viễn cẩu vật đó, rốt cuộc giấu đồ ở …”

im lặng…

Giọng chẳng của bạn ?!

chạy đây tìm gì nữa chứ?!

Loading...