Hôm đó sau khi Bạch Tố Liên tỉnh lại đã nói năng không rõ, nói là giống như bị đẩy xuống nước, bởi vì quay lưng lại nên không thấy rõ mặt.
Lúc đó bên cạnh nàng ta chỉ có một mình ta, dù không nói ra tên của ta nhưng mọi người liên tưởng đến tình trạng khó xử giữa ta, nàng ta và Chu Quân Tử, lập tức suy đoán ra là ta.
Nghe nói, nếu không phải là Chu Quân Tử và An Thế tử dốc hết sức bảo vệ thì ta có lẽ sẽ bị người của phủ Thái phó đưa thẳng đến quan phủ rồi.
Lúc bàn chuyện hôn sự, yêu cầu duy nhất của Thái phó chính là không thể để ta ở lại trong phủ nữa, Thượng thư đại nhân vì mặt mũi hai nhà mà ngày hôm sau đã đuổi ta ra ngoài.
Mà người đàn ông hôm đó ta ôm trong tình thế cấp bách, không có ai nói cho ta biết chàng là ai, chỉ biết là thân phận cao quý không tả nổi, ngay cả An Quốc Công ở trước mặt nàng cũng hết sức lo sợ.
Bọn họ nói, quý nhân như thế, không trách ta tội mạo phạm là ta đã mệnh lớn rồi, đừng nói chi đến ngăn cách giữa nam và nữ.
Lúc ta đi, a di mang theo khuôn mặt sưng một bên, mắng ta không biết tranh giành.
Bởi vì phản đối ta ra khỏi phủ mà a di bị Thượng thư đại nhân cho hai bạt tai.
Ta cúi thấp đầu, hổ thẹn nghe a di quở trách.
Tài nghệ không bằng người ta, rơi vào tình cảnh này thì không oán ai được. A di mắng đến cuối cùng lại nén nước mắt, lấy ra hai trăm lượng ngân phiếu, dặn dò ta tìm chỗ ở trong thành trước, nói là tân nương sắp qua cửa, đợi a di ổn định tình hình trước rồi lại chọn thời cơ để ta quay về.
Ta muốn nói lại thôi, muốn nói là mình định quay về phương Nam.
Nhưng nhìn dáng vẻ a di nhíu ngươi, lo lắng, cuối cùng vẫn không nói ra được.
Ta suy nghĩ một lúc, chỉ kể cho a di biết lời hôm đó Bạch Tố Liên nói ở bên hồ.
A di đỏ mắt, giống như nhớ ra chuyện cũ gì đó, hừ lạnh nói:
- Những quý nữ xuất thân thế gia này, bề ngoài trông thì sạch sẽ cao quý, bên trọng còn bẩn thỉu hơn ai hết, năm đó a di có thể sống được dưới tay đại phu nhân, sự tra tấn phải chịu không phải là thứ con có thể tưởng tượng được đâu, bây giờ a di có thể đứng ở đây, quả thật chỉ là mạng dài hơn một chút thôi.
- Hồng Nhan, con cũng không cần căm ghét mấy năm nay a di ép con, a di không có chỗ nương tựa, sống đến bây giờ đã là không dễ rồi. Chu Quân Tử là người tốt hiếm có, a di cũng không xem là hại con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/doi-may-anh-hung-qua-duoc-ai-hong-nhan/chuong-13-phai-roi-di.html.]
Ta nhìn a di, trong lòng buồn bã.
Một người như a di, đã không chịu thua kém nửa đời người, thật ra cũng tịch mịch đáng thương.
Tóm lại là bây giờ Kinh Thành đã bắt đầu vào đông rồi, băng tuyết ngập trời cũng không dễ đi, ta quyết định đợi đến đầu xuân năm sau, sau khi bên phía a di để cho ta yên tâm rồi xuất phát sau cũng không muộn.
Lúc cầm bao quần áo đi đến chỗ rẽ ở đầu đường thì nhìn thấy Chu Quân Tử.
Hắn thân thể như ngọc đứng trước một chiếc xe ngựa, im lặng nhìn ta.
Ta tiến lên trước, khom người hành lễ.
- Biểu ca, trước kia Hồng Nhan đã đắc tội nhiều, xin lỗi huynh. Hôm nay tạm biệt, vẫn mong biểu ca sau này tất cả đều an hảo.
Hắn thấp giọng nói:
- Lên xe.
Ta sửng sốt.
Hắn đưa ta đến một căn nhà nhỏ mới lạ.
- Đây là nơi nào?
Ta nhìn xung quanh.
Hắn cụp mắt:
- Nàng ở lại chỗ này trước, sau này ta sẽ đưa nàng về phủ.
Ta nghi ngờ nhìn hắn.