Ta hổ thẹn cười cười:
- Ta hiểu sự quan tâm biểu ca dành cho ta, chỉ là, tâm tư Hồng Nhan cũng đã thay đổi, không muốn giẫm vào vết xe đổ nữa, thiên hạ rộng lớn dù sao cũng sẽ có chỗ cho ta dung thân, ta không cầu vinh hoa phú quý, có thể sống tự do là được.
Sau đó ta nhẹ nhàng khom người, hành lễ.
- Biểu ca, xin tạm biệt tại đây.
- Hồng Nhan! - Hắn trầm giọng gọi.
Ta quay đầu, hắn đứng thẳng dưới mái hiên nhà, ánh mắt nhìn ta thật sâu.
Ta vẫy tay với hắn.
Giống như đang xua đi năm tháng quá khứ.
Ta đến sống cùng với bé gái, “sư phụ” của ta.
Trong nhà muội ấy chỉ còn lại một bà nội mù mắt, ta đến bầu bạn, muội ấy cầu còn không được, thậm chí còn từ chối ta trả tiền thuê nhà.
Từ đó, ngày nào ta cũng cùng ở cùng đi với muội ấy, ban ngày đi ra ngoài bày quầy hàng, rảnh rỗi thì bện giỏ trúc, mặc dù lợi nhuận không cao nhưng cũng không có trở ngại gì.
Từ thâm trạch vọng tộc đến đầu đường chợ búa, ta đã chuẩn bị để chịu khổ rồi.
Lại không ngờ vận may lại bỗng dưng kéo đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/doi-may-anh-hung-qua-duoc-ai-hong-nhan/chuong-15-may-man-la-ky.html.]
Thời tiết rét đậm, ban ngày có tuyết bay, bọn ta đang lo lắng không có gì để che thì gia đình phía sau bức tường chẳng biết tại sao lại đột nhiên dựng lều cỏ ở trong sân, đồng thời còn kéo dài đến ngoài phố, miễn cưỡng che được quầy hàng của bọn ta.
Khi trời kết băng, gió lạnh quét ngang, chân tay bọn ta co cóng, ngón tay bện giỏ trúc cũng không nhanh nhẹn lắm, bên trái quầy hàng lại có một quầy khoai lang nướng mới tới, lò lửa cháy rất to. Bên phải thì có quầy mì thịt bò mới, hơi nóng hừng hực. Quầy hạng của bọn ta bị kẹp ở giữa, cực kỳ ấm áp.
Ông chủ quầy mì còn là người rất nhiệt tình, ngày nào cũng cho bọn ta hai chén mì đầy thịt bò, nói là mời bọn ta nếm thử hương vị.
Mấy tên du côn chèn ép lật quầy hàng của bọn ta, ngày hôm sau lại thấy bọn chúng mặt mũi bầm dập, quỳ một hàng ở góc đường đối diện, không dám ngẩng đầu lên.
Có công tử nhà giàu ngấp nghé sắc đẹp của ta, muốn ta vào phủ làm thiếp, ngày hôm sau lại tái mét mặt ngươi chuẩn bị một xe quà, nói là mình ăn nói hành động không thỏa đáng, tặng quà xin lỗi.
Thế là, bọn ta không hiểu sao lại có thêm một đống đồ ăn ngon và quần áo đẹp.
Về phần làm ăn thì càng khỏi phải nói.
Hôm nay phu nhân Vương gia đặt hàng một trăm cái, ngày mai Lý gia, Trương gia đặt hàng đến năm trăm cái. Dựa theo tốc độ bện giỏ của ta và bé gái thì chỉ sợ đến đầu xuân năm sau đều bận rộn không ngừng.
Chuyện tốt cứ nối tiếp nhau mà đến.
Ta thường cảm thán nếu như bị đuổi ra khỏi phủ Thượng thư sớm thì tốt rồi, cuộc đời không phải đã chuyển vận từ lâu rồi sao?
Ngày nào bọn ta cũng cảm ơn ông trời, nhẹ nhàng năn nỉ: Mong cho đãi ngộ này đừng dừng lại!
Ngày mùng tám tháng Chạp hôm đó, trên đường cực kỳ náo nhiệt, Bạch Tố Liên và mấy quý nữ ăn mặc lộng lẫy đi ngang qua con đường trước quầy hàng của ta.
Các quý nữ ghét bỏ đứng xa xa, che giấu ý cười mỉa mai.