Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đời mấy anh hùng qua được ải hồng nhan - Chương 4. Tiến thoái lưỡng nan

Cập nhật lúc: 2025-06-07 08:47:37
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cúi người cáo từ, ta đặt hộp cơm lên mặt.

Vị Thế tử ở bên cạnh đứng dậy lấy, khẽ đụng một cái, cơ thể ta hơi chao đảo, hắn ôm eo ta đỡ lấy.

- Biểu muội cẩn thận.

Hắn nói xong thì đỏ mặt.

Lúc đi ta đã liếc nhìn Chu Quân Tử.

Hắn nặng nề nhìn ta, ánh mắt phun trào, sắc mặt không khỏi khó coi.

 

Từ sau hôm đó, Chu Quân Tử đối đãi với ta ngày càng khác với lúc trước.

Trước kia gặp mặt, tuy hắn lạnh nhạt kiệm lời nhưng ít nhất có thể nói chuyện bình thường.

Mà bây giờ, nhìn thấy ta từ xa thì đã xoay người đi, mặt lộ vẻ căm ghét, thấy ta mà như thấy ôn thần, tránh không kịp.

Người hầu đã quen nhìn mặt mà nói chuyện, thấy ta không được chủ từ nhà mình yêu thích, ai ai cũng cười trên nỗi đau của người khác, ăn nói quái gở.

Ta phiền não quá.

A di gọi ta qua nói chuyện.

Sau khi cho người hầu lui ra ngoài, vẻ mặt không vui.

- Ngươi đúng là lãng phí cái vẻ ngoài của ngươi! Ba năm rồi, người có chút bản lĩnh thì đã ôm được hai đứa con rồi, ngươi thì hay rồi, dụ dỗ không được mà còn phát triển thành kẻ thù.

Ta cúi thấp đầu, không hề có chút sức lực nào mà ngập ngừng:

 

- Chuyện này cũng không đơn giản như thế, a di tự mình thử một chút là biết thôi.

A di trừng hai mắt:

 

- Làm càn! Ta đã ở cái tuổi này rồi mà ngươi bảo ta đi thử gì hả?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/doi-may-anh-hung-qua-duoc-ai-hong-nhan/chuong-4-tien-thoai-luong-nan.html.]

-Nhưng biểu ca không thích con, con có cách gì được?

Ta tỏ vẻ cực kỳ vô tội. Mà thật ra, ta vô tội thật mà. Ta đã làm hết sức mình rồi.

Ta ưỡn n.g.ự.c đến dưới mí mắt hắn, hắn ngại ta cản trở ánh mắt.

Ta ngã vào lòng hắn, hắn nói eo ta không tốt thì nên đi y quán khám thử xem.

Ta ẩn ý đưa tình nhìn hắn, hắn nói ta là nữ nhân thì nên lấy đức hạnh làm đầu, phải biết tự tôn tự ái.

Ta sao lại không biết tự tôn tự ái kia chứ? Những lời nặng nhẹ của hắn cũng từng làm cho ta buồn đến mức muốn khóc. Nhưng ta không thể khóc, cũng không dám khóc. Ta còn phải đứng chắn phía trước cho hai muội muội nhỏ dại của mình. Ta thừ thuyết phục a di:

- A di ơi, độ khó của hắn cao quá, hay là đổi người đi, con đi dụ dỗ Thượng thư đại nhân thử xem nhé!

A di phút chốc vỗ bàn đứng dậy.

- To gan! Ngươi dám! Ta bảo ngươi tới giúp ta tranh quyền, không phải bảo ngươi tới cướp quyền với ta!

Ta che mặt, bật khóc thút thít.

- Đừng khóc nữa!

A di rốt lên một tiếng, lấy ra vài cuốn sách từ dưới nệm, ném đến trước mặt ta.

Trên trang sách rộng mở là các bức xuân cung đồ khó coi.

Ta dừng khóc, sững sờ nhìn hình ảnh, vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ.

Những bức tranh trong sách xuân cung đồ kia quả thật khiến ta vừa mở mang tầm mắt vừa băn khoăn. Thân thể con người lại có thể có những động tác như vậy sao…

A di đỡ trán, vẻ mặt tức giận vì ta không biết tranh đấu.

- Đem mấy cuốn sách này về nghiên cứu cho kỹ, nhất định phải thông thấu. Tối ngày mai, ta sắp xếp người bỏ thuốc cho nó, ngươi tắm rửa ăn diện xong thì đến phòng nó. Nếu như ngày mai ngươi vẫn không thành công thì ta sẽ cho người đi đón muội muội ngươi!

Ta đã sống qua hai ngày hao tâm tổn tức nhọc lòng lại mỏi lưng đau chân.

Tất cả đều do mấy cuốn sách tranh đó làm hại.

Loading...