Nhưng những trang sách này đối với ta còn khó hơn cả đi thi nữa.
- Cái này không được, không nhấc chân nổi.
- Cái này không được, eo chịu không nổi.
- Cái này… bẩn mắt!
Ta để trần nửa người trên ngồi xổm sau cửa, lật từng trang từng tờ, phiền não chọn tư thế, lại lẩm bẩm loại bỏ từng kiểu tư thế.
Một loại cảm giác kỳ dị chậm rãi bò lên từ sau lưng.
Giống như có người đứng sau lưng ta, cũng đang cúi đầu nhìn.
Bên tai thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng như có như không.
Ta quay đầu.
Vách tường trống rỗng.
Ta ném sách đi, theo bản năng mà xông đến bên sập, túm lấy Chu Quân Tử, run rẩy nói:
- Biểu ca, trong phòng chàng hình như có thứ gì đó kỳ quái lắm!
Chu Quân Tử bị ta lắc một hồi, lại chậm rãi mở mắt ra.
Hai mắt hắn đỏ tươi, nhìn ta chằm chằm.
Đôi mắt điềm đạm lạnh tanh trước kia trở nên thâm thúy lại rất có tính xâm lược, giống như một con quái thú hung ác, hoàn toàn không còn dáng vẻ của ngày thường.
Ánh mắt hắn chậm rãi dời xuống, từ mắt của ta đến môi, đến vai, đến một mảng trắng như tuyết.
Ánh mắt từ từ trở nên nóng bỏng, chứa đựng sự ẩn nhẫn và điên cuồng, giống như quái thú ngo ngoe muốn động, một giây sau sẽ xông ra, cắn nuốt lấy ta.
Ta sợ lại buông ra, lại bị bàn tay nóng hổi bắt lấy.
Thoáng chốc, trời đất quay cuồng, ta bị đè ở dưới thân.
Dáng vẻ xa lạ này của Chu Quân Tử thật sự khiến ta cực kỳ sợ hãi.
- Biểu ca, chàng có thể, dời đi trước đã được không?
Hắn nhìn ta chằm chằm, thở hổn hển lầm bầm:
- Vì sao muội luôn đến trong giấc mơ của ta…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/doi-may-anh-hung-qua-duoc-ai-hong-nhan/chuong-6-lua-chay-len-roi.html.]
Hơi thở nóng rực áp xuống, hắn mạnh mẽ hôn ta.
Động tác của hắn quá mãnh liệt, chẳng ngó ngàng gì, khiến cho toàn thân ta đau nhức, không nhịn được mà ra sức giãy giụa.
- Biểu ca, ưm, chàng tránh ra trước đã… muội đau.
Ta chưa bao giờ biết được sức của đàn ông lại lớn như thế, cho dù ta đã dùng hết khí lực toàn thân nhưng hắn lại không hề lay động chút nào.
Điều này hoàn toàn khác với chuyện nam nữ mà ta nghĩ.
Chiếc váy thoáng cái bị xé nát, để lộ ra đôi chân trắng nõn.
Thoáng chốc, trong lòng ta cực kỳ bất lực khủng hoảng, không tự chủ được mà chảy hai hàng nước mắt.
Lúc này, trong viện đột nhiên trở nên hỗn loạn, chợt vang lên tiếng gào:
- Cháy rồi! Nhanh đi dập lửa!
Chu Quân Tử dường như sững sờ.
Ta dùng hết sức lực toàn thân đẩy, hắn ngửa ra sau, ngã trên mặt đất bất tỉnh.
Không nghĩ ngợi nhiều được, ta vội vàng nhặt áo khoác lên, xông ra ngoài giống như bay.
…
Trong bóng đêm, phủ Thượng thư lớn như vậy có ánh lửa mờ ảo, tiếng người ồn ào.
Mà cách một bức tường, ánh trăng lạnh chiếu xuống hẻm nhỏ, có mấy người lẳng lặng đứng đó.
Đứng chính giữa là bóng người cao lớn, đứng chắp tay, khẽ nói vài câu rồi được vây quanh rời đi. Hai người còn lại chợt bay lên trời, biết mất trong một cái cây lớn vươn cành vào trong phủ.
Trên nhánh cây um tùm mơ hồ truyền đến giọng nói thầm thì:
- Chắc hẳn lần này chủ tử rất hài lòng về Thám hoa.
- Hài lòng mà lại ra lệnh đốt nhà hắn hả?
- Nhưng ban nãy ta hình như nhìn thấy chủ tử cười.
-...
- Ngươi mù rồi.