Lúc đi, Thế tử không ngừng quay đầu nhìn ta, mãi đến khi bóng lưng Chu Quân Tử mơ hồ chặn ánh mắt hắn lại.
Sau khi xe ngựa rời đi, Chu Quân Tử vẫn đứng lặng bất động.
Thân thể như ngọc đứng trên bậc thềm, hơi cụp mắt, không biết đang chờ cái gì.
Đúng rồi.
Mỗi lần ta ở riêng với hắn thì đều sẽ tìm đủ loại lý do đến gần hắn.
Có lẽ hắn cảm thấy hôm nay ta cũng sẽ như vậy, vì thế mà yên tĩnh đợi.
Nhưng giờ phút này ta không muốn nữa.
Trải qua trận chiến đêm qua, ta đã tỉnh táo ý thức được, bản thân mình chỉ là một cái bình hoa vô dụng thôi!
Rõ ràng là hùng hổ chạy lên giường, vào lúc mấu chốt lại sợ thần sợ quỷ sợ đau, ta cho dù không muốn cũng không thể không thừa nhận bản chất của ta chính là hèn nhát như thế!
Chuyện thử thách kỹ năng và thiên phú như dụ dỗ đàn ông này, ta căn bản không làm được!
Vẫn là công việc đơn giản như bện giỏ trúc thích hợp với ta hơn. Thế nên ta không đến gần Chu Quân Tử nữa mà chỉ đứng cách hắn một quãng, nhỏ nhẹ nói:
- Biểu ca, Hồng Nhan cáo lui.
Ta khom người hành lễ, chuẩn bị rời đi.
Chu Quân Tử dường như ngẩn ra, đột nhiên lên tiếng:
-Đêm qua…
Tim ta đập mạnh, không phải là hắn muốn tìm ta tính sổ đấy chứ?
Cũng chưa thành công mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/doi-may-anh-hung-qua-duoc-ai-hong-nhan/chuong-8-thay-doi-mo-ho.html.]
Mặc dù hắn bị bỏ thuốc còn đập đầu ngất đi, nhưng bây giờ vẫn còn tốt đẹp.
Nếu thật sự bàn đến thì hắn còn xé một chiếc váy của ta nữa đó, chiếc váy đó là bảo bối mà ta vừa tốn ba lượng bạc mua được, bình thường không nỡ mặc, người lỗ mới là ta nè.
- Đêm qua, có phải muội từng đến phòng ta không?
Hắn ngước mắt nhìn ta.
Ta sửng sốt, chớp mắt, mạnh mẽ lắc đầu:
- Không có.
- Không có ư?
Trong giọng nói của Chu Quân Tử có chút nghi ngờ, không xác định. Đầu óc đã ngừng hoạt động nhiều năm của ta giờ phút này lại lóe lên ánh sáng. Ta nghĩ nhanh ra cách đối đáp:
- Đêm qua trong phủ bị cháy, muội sợ đến mức không dám ra khỏi cửa phòng nửa bước, có phải biểu ca sợ quá nên nằm mơ không?
Chu Quân Tử nhíu mi mắt, nhìn thẳng vào ta, trong mắt có ý dò xét.
Ta cười xán lạn, vẻ mặt chân thành:
- Trông sắc mặt biểu ca hình như không tốt, cần phải chú ý nghỉ ngơi mới được, sau này Hồng Nhan sẽ cố gắng không quấy rầy biểu ca.
Dứt lời, đối diện với ánh mắt thâm thúy của hắn, ta khom người hành lễ rồi xoay người rời đi.
Ta thở hồng hộc chạy tới quầy hàng nhỏ.
Ta đưa chiếc vòng ngọc mà a di tặng cho bé gái, đồng thời liên tục bảo đảm sau khi học xong tuyệt đối sẽ không bày quầy bán hàng ở trên năm con phố gần đây, muội ấy mới đồng ý nhận ta làm đồ đệ.
Thế là, mấy ngày tiếp theo, ta ngày ngày đi sớm về trễ, đi theo bé gái vừa học nghề vừa mở quầy, vô cùng nhiệt tình.
Ban đầu bé gái chê ta không khéo léo, nhưng ta không hề để ý, cười ha ha tiếp thu tất cả, dần dần cả hai chung đụng giống như tỷ muội ruột vậy.
Ở trong thâm trạch cao viện lâu rồi, nay ta lại mặc váy vải bố cài trâm mộc, không son không phấn ngồi bên đường, tay làm việc không hề dừng lại, thỉnh thoảng cười nói hai câu, ngược lại có sự thoải mái tự do của năm tháng tốt đẹp. Những thay đổi này, dù mơ hồ, nhưng ta đã nhìn thấy tương lai trước mắt.