ĐÔNG PHONG TẾ VŨ LAI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-12-26 14:57:02
Lượt xem: 2,026
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên ngoài vang lên tiếng khanh khách của Niệm Dao.
Nàng ăn uống no nê xong, chạy trở về.
Chạy quanh ảnh đang quỳ của hai vòng, chạy vỗ lên đầu , như đang dỗ dành một con ch.ó nhỏ lời.
Giọng non nớt :
“Tỷ tỷ ngốc.”
Nói xong, nàng nhe cái miệng mọc đủ răng, nở nụ ngây thơ với .
Rồi tung tăng chạy .
Ngày hôm , quỳ đến nửa đêm, nhiễm phong hàn.
Mẫu vì “nhớ cho kỹ”, cố ý để đại phu đến chậm ba ngày.
Đến khi đại phu tới nơi, nhiệt độc xâm nhập phế phủ.
Từ đó, mang theo căn bệnh ho dai dẳng suốt đời.
…
Bệnh lui như tơ rút, cơn ho hóa thành một vết sẹo hằn sâu trong thể.
Ngày tháng trôi qua trong từng bước dè dặt.
Ta như rêu mọc nơi góc tường thấy ánh sáng, lặng lẽ sinh trưởng.
Chớp mắt, Niệm Dao đến tuổi chính thức học quy củ.
Mẫu bỏ tiền lớn, mời một lão ma ma từng từ trong cung , dạy nữ công và lễ nghi.
Còn , vẫn chỉ là kẻ “tiện thể kèm theo”.
“Dẫu cũng thể để nó mai ngoài mất thể diện nhà họ Chu.”
Mẫu , ánh mắt từng dừng .
Trong phòng thêu, Niệm Dao dùng lụa mềm hảo hạng từ vùng Tô Hàng*.
(*)“Tô Hàng” là cách gọi gộp của hai vùng nổi tiếng về nghề dệt lụa ở Trung Quốc cổ đại: Tô Châu (苏州) và Hàng Châu (杭州). Lụa từ hai nơi xem là thượng phẩm, thường dùng trong cung đình và các gia đình quyền quý.
Còn bên tay , chỉ là mảnh vải xanh thô.
Ma ma họ Nghiêm, đúng như tên.
Mọi kiên nhẫn và dịu dàng của bà đều dành cho Niệm Dao.
“Nhị tiểu thư ngón tay khéo léo, đường kim linh khí.”
“Đại tiểu thư, mũi chỉ của ngươi lệch , tâm tĩnh! Nữ nhi mà ngay cả kim còn cầm vững, quản gia thế nào?”
Thước rơi xuống mu bàn tay , rát bỏng một mảng.
Ta im lặng tháo chỉ, thêu từ đầu.
Gom hết uất ức và cam lòng, đều khâu từng mũi kim sợi chỉ.
Ta , ở nơi , vĩnh viễn thể công nhận.
vẫn học, cho hơn.
Thân kỹ nghệ , một ngày nào đó… sẽ trở thành lộ phí giúp rời khỏi chiếc l.ồ.ng giam .
Niệm Dao nhanh mất kiên nhẫn.
Nàng thích nghịch chuỗi lạc mẫu ban cho hơn.
Nhân lúc ma ma chú ý, nàng dùng kim thêu chọc tác phẩm sắp thành.
Hoặc cố tình trộn chỉ của nàng giỏ chỉ của , khiến tốn nửa ngày để phân tách.
Ta lặng lẽ chịu đựng.
Chỉ khi ai để ý, đối diện cửa sổ mà luyện từng bước do ma ma dạy.
Bắt chước phong thái ngôn hành của “quý nữ Trường An” trong miệng bà.
Ta như một cây cỏ sống trong bóng tối, liều mạng hút lấy bất cứ dưỡng chất nào thể khiến mạnh lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dong-phong-te-vu-lai/chuong-3.html.]
Thỉnh thoảng mẫu đến xem.
Bà cầm lấy túi hương Niệm Dao thêu, rối như tơ vò, mà khen ngớt:
“Dao nhi của tâm tính linh hoạt, câu nệ tiểu tiết, .”
Ánh mắt chuyển sang chiếc khăn tay trong tay , hoa văn phức tạp tinh xảo, chỉ còn vẻ lạnh nhạt:
“Kiểu dáng thì cầu kỳ, đáng tiếc tâm tư quá nặng, thiếu nét tự nhiên.”
Ta hạ mi mắt, cung kính đáp .
Còn trái tim — trong những phán xét bất công , luyện ngày một cứng rắn hơn.
Ngoài cửa sổ, lá ngô đồng rụng mọc.
Trong thước phạt của mẫu và những vu cáo của Niệm Dao, lặng lẽ trưởng thành đến năm mười bốn tuổi.
Dẫu khoác y phục cũ kỹ giản dị, cũng che nổi dáng vóc ngày một thanh tú.
Mà chí mạng nhất, là đôi mắt đào hoa giống phụ ruột đến rợn .
Ánh mắt mẫu , ngày một lạnh hơn, ghét bỏ hơn.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Những năm , học cách quan sát trong im lặng.
Cứ giữa mỗi tháng, gần như đều một bức thư gửi đến từ Trường An.
Do thị nữ lén mang , đặt ở ngăn sâu nhất bàn trang điểm của mẫu .
Bà từng xem mặt khác, cũng từng nhắc đến.
Suốt mười năm, tay bà vẫn đeo đôi vòng ngọc phỉ thúy mà lão phu nhân nhà họ Nguyên tặng khi bà xuất giá.
Dẫu Chu chất đầy trân bảo trong hòm trang sức của bà, đôi vòng , bà từng rời tay.
Có một , Niệm Dao nghịch ngợm chộp lấy, bà hiếm hoi quát lớn ngăn .
Bà lập tức nhận thất thố, hạ giọng xuống, nhưng theo bản năng dùng tay che c.h.ặ.t lấy đôi vòng.
Thật sự khiến thấy bí mật trong lòng bà, là một đêm hè.
Chu ngoài về.
Ban ngày Niệm Dao vu oan, phạt quỳ trong viện.
Đêm khuya dậy, hai chân tê dại.
Khi ngang qua cửa sổ phía chính viện, thấy bên trong vang lên tiếng nức nở vỡ vụn.
Như ma xui quỷ khiến, ghé sát khe cửa sổ.
Mẫu một đèn, mặt trải mấy phong thư ngả vàng.
“Tại … ngươi còn nữa? Tại …”
“Kẻ bạc tình… tất cả đều là lừa …”
Bà lẩm bẩm một , trong giọng ngập tràn hận ý.
ngay đó, bà như rút cạn sức lực, gục xuống bàn, bờ vai khẽ run lên.
Ánh đèn lay động, soi rõ vệt nước mắt khô gò má nghiêng của bà, và động tác bà cẩn thận áp những lá thư n.g.ự.c.
Vừa hận — yêu.
…
Ta núp mái hiên, lấy tay che miệng, trong lòng như một vết nứt âm thầm rạch .
Thì , mỗi tháng bà đều chờ những bức thư .
Bà hận ông, nhưng cũng mong mỏi từng hồi âm đứt đoạn.
Kể từ ngày đó, vẫn ngoan ngoãn chịu đựng thước phạt cùng mắng c.h.ử.i.
mỗi đêm khuya, ánh trăng le lói hắt qua cửa sổ, âm thầm tập từng nét chữ mô phỏng b.út tích củamẫu .
Ta lắng lời tán gẫu của đám hạ nhân trong phủ, gom nhặt từng câu vụn vặt liên quan đến “Trường An” “nhà họ Nguyên”.