Đồng Tâm Kết - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-22 12:08:47
Lượt xem: 62
“Hoàng thượng, thần nữ phúc mỏng, thể đảm đương nổi, xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.” Ta quỳ phiến đá xanh xám, từng chữ từng câu thốt , cung điện uy nghiêm gần như ép thở nổi.
Ta quỳ lâu, hoàng đế vẫn cho miễn lễ, nhưng ánh mắt đặt ngày càng sâu.
Sau đó, hoàng đế mang theo ý vị dò xét, đưa tay chạm , da thịt mịn màng vẫn còn lưu rõ ràng dấu vết.
“Hoàng thượng! Tạ tiểu tướng quân nơi biên cương đang quỳ ngoài điện cầu kiến!” Thái giám truyền tin vội vã chạy tới, lời như liên tiếp nện gương mặt âm trầm của hoàng đế.
“Tạ Kim An? Chẳng nên ở biên cương ?”
“… Tạ tiểu tướng quân …” Tiểu thái giám liếc một cái.
Thân thể run lên, đồng tâm kết ở bên hông cũng khẽ rung ba lượt, tựa như ngày Tạ Kim An biên cương mới chỉ ngay hôm qua.
“Xem Tạ tiểu tướng quân cũng là tình sâu nghĩa nặng, hoàng thượng?” Một giọng phần yếu ớt vang tai .
Ta vẫn quỳ đá xanh, mùi hương thanh nhã thoảng đến.
“Nguyệt nhi, thể nàng , đột nhiên đến gặp trẫm?” Hoàng đế vội vàng dậy, bước nhanh đến mặt .
“Nhớ tới chỗ hoàng thượng còn Cố Trữ Tử Tản, nên tới thăm.”
“ mà hình như hoàng thượng tìm giai nhân .” Lời của Thần hoàng hậu như ghen tuông, song trong giọng mang theo ý lạnh thấu xương.
Trong đáy mắt hoàng đế thoáng qua một tia vui mừng, lập tức phất tay bảo lui .
Ta cẩn thận chống dậy, ngẩng mắt liền thấy nữ tử mặc váy hoa sen, tay khẽ chỉnh trâm vàng khảm châu nơi tóc mai, hờ hững liếc một cái.
Ta khập khiễng bước khỏi Tuyên Chính điện, ngang hành lang, nơi khóe mắt thấp thoáng thấy Phục Linh. Ta khẽ, nhưng ngay đó cơn buồn nôn dâng trào.
“Tiểu thư!!!” Phục Linh hoảng hốt chạy tới đỡ . Ta khoát tay, ngoài điện.
“Tiểu thư, … thành công chăng?”
Ta khẽ lắc đầu, vẫn mỉm . Phục Linh thấy liền dìu , an ủi: “Tiểu thư, Tạ tiểu tướng quân đang quỳ ngoài điện, chúng …”
“Chúng về phủ.” Ta đáp, nơi đáy mắt thoáng hiện u buồn.
Phục Linh khẽ đỡ , dọc đường líu lo kể bao chuyện.
Ta nửa ghế mềm trong xe ngựa, gió thổi tung rèm, bên tai truyền đến tiếng thì thầm của cung nữ ngang.
“Thật đáng thương, Tạ tiểu tướng quân từ biên cương gấp gáp trở về, chỉ quỳ ngoài điện.”
“Nghe hoàng thượng đến nay gọi gặp, trách tội Tạ tiểu tướng quân vì thánh chỉ mà tự tiện về kinh .”
Ta chậm rãi thẳng, song Phục Linh vội : “Thân thể tiểu thư .” Rồi nàng để tựa lên gối mềm.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dong-tam-ket-yxur/chuong-1.html.]
Ta giả vờ như để tâm, khẽ chạm trâm bên tóc mai, nhưng chỉ chạm đến nửa lọn tóc.
“Tiểu thư, Tạ tiểu tướng quân nhất định sẽ cầu xin thành công.” Phục Linh xoa chân cho mỉm .
“Lần ăn bánh điểm tâm Giang Nam, Tạ tiểu tướng quân giữa trưa liền như biến ảo lấy ngay.”
“Ngươi , tham ăn.” Ta khẽ búng trán Phục Linh, nhỏ.
thể giống ? Thật xin , Tạ Kim An, với .
Đêm khuya, thánh chỉ truyền đến. Phục Linh vui mừng chạy chính sảnh dò tin, ủ rũ, bước trong ánh trăng mà về.
“Tiểu thư, cuối tuần chúng nhập cung . tiểu thư chớ lo, Phục Linh sẽ mãi ở bên !”
Phục Linh ngẩng đầu, phát hiện tiểu thư nhà chẳng .
“Tiểu thư!!! Người đừng tìm cái chết!!!”
Phục Linh cuống quýt tìm kiếm, chỉ trong thư phòng vang lên tiếng chén vỡ nát.
“Làm bậy! Kháng chỉ sẽ tru di cửu tộc!” Giọng già nua ẩn chứa phẫn nộ.
Ta đưa tay chạm đồng tâm kết nơi hông, đó là sợi dây đỏ Tạ Kim An tự tay bện.
“Từ nhỏ đến lớn, ngài luôn hôn nhân đại sự mệnh cha ! rõ ràng ngài chúng …” Lời dứt, lệ rơi xuống dây đỏ, thấm loang thành một vệt màu sẫm.
Mẫu bất ngờ ôm ngực, ống tay áo đơn sắc lau lệ mặt .
“Nguyệt nhi, đừng để thương tổn …”
Mẫu đầu phụ , nơi khóe mắt cũng rưng rưng.
“Quan nhân, con từ nhỏ cùng Kim An tâm đầu ý hợp, nay thành như thế…”
Trong tiếng nghẹn ngào, bàn tay phụ giấu lưng khẽ run, xoay lấy một lá bùa bình an từ hòm đàn hương .
“Làm cha há chẳng tâm tư Nguyệt nhi? mà thánh chỉ… chân thiên tử, nhà họ Vân cùng nhà họ Tạ cũng nhường đường.”
Ngón tay siết đồng tâm kết đến trắng bệch, giày thêu nghiền nát cánh hoa rơi phiến đá xanh, nhớ sự thật trong thư phòng chẳng thể cứu vãn.
Ngoài cửa trướng hoa, ve sầu kêu inh ỏi, đưa tay gạt nhành đào vướng víu, bất chợt va một bóng dáng ấm áp mềm mại.
Ta thê lương, trao bức thư xong cho Phục Linh, nàng còn đang ngẩn .
Ta chỉ đồng tâm kết bàn cho nàng, Phục Linh ngây , ngoái đầu mới rời .
Ta tựa bên khung cửa gỗ lê chạm hoa văn uốn lượn, ngẩng đầu ánh trăng bạc xám, nghĩ tới tuyết trắng nơi biên cương.