11
Súng.
Tôi đã cho.
Còn chu đáo dạy ông ta cách dùng.
Phó Oánh thực ra đã có thể đi lại tự do, nhưng để che mắt thiên hạ, ông ta vẫn ngồi xe lăn.
Một buổi tối nọ, Trần Thu Hoa như thường lệ trang điểm đậm, xức nước hoa ra ngoài hẹn hò, còn nói dối là đi đánh bài với các bà phu nhân.
Phó Oánh theo dõi bà ta, đến khách sạn Liên Lục Địa.
Một ngày quan trọng như vậy, sao tôi có thể vắng mặt?
Tôi cải trang thành nhân viên phục vụ khách sạn, trà trộn vào bên trong.
Không ngờ Phó Oánh, người cả đời nhu nhược, vào khoảnh khắc cuối đời lại có được một lần cứng rắn.
Ông ta dùng bốn viên đạn, hạ gục bảo vệ trước cửa phòng khách, lại dùng một viên đạn, b.ắ.n nát khóa cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng mở tung, cha con nhà họ Phó, giương s.ú.n.g đối đầu.
Trần Thu Hoa trốn ở góc giường, sợ hãi run như cầy sấy.
Ông Phó Chấn Quốc trợn mắt gầm lên:
"Phó Oánh, thằng nghịch tử nhà mày! Sao còn không bỏ s.ú.n.g xuống!"
Nhưng Phó Oánh đã bị đè nén quá lâu, quá lâu rồi, ông ta gào lên trong cơn điên loạn:
"Lão khốn nạn nhà mày!
Cướp đoạt vợ của anh em còn chưa đủ! Còn muốn cướp vợ của tao!
Loại xinh đẹp như tiên cũng muốn, loại xấu xí như heo mày cũng muốn!
Cái thứ già mà không đứng đắn nhà mày, sao mày không c.h.ế.t sớm đi!"
Đoàng - Đoàng——
Hai tiếng s.ú.n.g vang lên.
Phó Oánh bị b.ắ.n trúng tim, m.á.u trào ra từ miệng và mũi, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Phó Chấn Quốc bị b.ắ.n trúng bụng, nếu cấp cứu kịp thời, dường như vẫn còn cơ hội.
Đáng tiếc, phóng viên mà tôi gọi đến, đã chặn kín lối đi của khách sạn.
Họ vác theo máy ảnh thùng gỗ lũ lượt kéo đến.
Hàng chục đèn flash magnesium nhấp nháy điên cuồng, tỏa khói trắng, chiếu sáng hiện trường án mạng như ban ngày.
Một đôi gian phu dâm phụ và một thi thể, bị các phóng viên chụp rõ mồn một từ mọi góc độ.
Phó Chấn Quốc do dùng thuốc kích thích quá liều trong thời gian dài, dưới biến động cảm xúc kịch liệt, ôm ngực, ngã thẳng ra sau.
12
Vụ bê bối hào môn chấn động cả nước bị phanh phui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dong-toc-ac-quy/chuong-8.html.]
Ngay cả báo Times cũng dành cả một trang để đưa tin về ân oán tình thù của tài phiệt họ Phó.
Gia tộc Phó trở thành trò cười cho thiên hạ, từ đó suy sụp không gượng dậy nổi.
Chuỗi cung ứng tài chính khổng lồ của tập đoàn đứt gãy, buộc phải bán xưởng, nhà máy để trả nợ, đứng bên bờ vực phá sản.
Bác cr, bác hai không phải muốn công ty này sao?
Bây giờ tôi có thể trả lại cho họ rồi.
Trần Thu Hoa tận mắt nhìn thấy cha con nhà họ Phó bỏ mạng, sau đó tự nhốt mình trong phòng, không dám ra ngoài.
Khi tôi đến thăm bà ta, bà ta đang lẩm bẩm, đi đi lại lại trong phòng, miệng lẩm bẩm:
"Thiếu phu nhân, đừng trách tôi, không thể trách tôi mà...
Tam thiếu gia đã xuống dưới bầu bạn với người rồi, lão gia cũng đã đền mạng cho người...
Bọn họ đều c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t thảm lắm...
Bọn họ đều c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rồi! Hahaha..."
Cười mệt rồi, bà ta lại "ầm" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu liên tục về phía không khí.
"Thiếu phu nhân tha cho tôi đi, con khai hết.
Con không câu dẫn Tam thiếu gia, là ông ta ép tôi.
Ông ta nói nếu tôi dám làm trái lời, ông ta sẽ bán tôi đi làm gái, tôi bị ép mà... "
Bà ta đột nhiên ôm đầu, co ro lại như một con nhím.
"Đừng qua đây, đừng qua đây, tôi khai hết rồi, tôi không biết gì cả, không biết..."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi lạnh lùng đứng nhìn, ra lệnh cho gia đinh lôi Trần Thu Hoa đang điên điên khùng khùng đến đại sảnh.
Trong sảnh đông nghịt người.
Ngoài người nhà họ Phó và người hầu, còn có Cục trưởng Tôn mà Phó Oánh đã hối lộ năm xưa, cùng với Tư lệnh Đàm đang ngồi nghiêm nghị ở vị trí chủ tọa.
Tôi cúi chào Tư lệnh Đàm, không kiêu ngạo không tự ti bắt đầu kể lại chuyện cũ.
Kể đến chuyện Lý Hiểu báo cảnh sát, ngược lại bị Phó Oánh đánh chết.
Tôi đã không thể kiểm soát được cảm xúc, giọng nói run rẩy, mắt đỏ hoe.
"Lúc đó, có một cảnh sát viên phát hiện sự bất thường ở hồ bơi, nói muốn đến hiện trường điều tra, nhưng vị Cục trưởng Tôn này đã nhận tiền của Phó Oánh, mặc dù biết rõ sự việc có uẩn khúc, nhưng vẫn ngoan cố làm ngơ, ém nhẹm mọi chuyện."
Cục trưởng Tôn la lớn: "Không có chuyện đó, cô vu khống! Cô đừng có ngậm m.á.u phun người!"
Tôi cười lạnh một tiếng: "Có phải vu khống hay không, tìm được di hài mẹ tôi, chẳng phải chân tướng sẽ rõ ràng sao?"
Cục trưởng Tôn còn muốn biện hộ, bị Tư lệnh Đàm ngăn lại.
"Tiểu thư Phó, nếu tình hình cô nói là thật, vậy chúng tôi tìm di hài mẹ cô ở đâu đây?"
Ông ta chỉ tay xung quanh: "Phó Viên ít nhất cũng có một trăm năm mươi mẫu đất, chẳng lẽ đào hết mọi chỗ, đào sâu ba thước để tìm sao?"
"Không cần phiền phức như vậy."
Tôi vỗ tay.
Mấy gia đinh khiêng một cỗ quan tài pha lê nặng trịch đi tới.