Đốt Cái Nha Môn Trợ Hứng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-06-06 09:44:38
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Ứng Phi có thiên tư, với năng lực của hắn, muốn ngồi vững ngôi vị hoàng đế cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Chỉ là... aiz, không nói cũng được.
Chỉ cần hắn có được một nửa sự thông minh, một nửa sự hiểu biết đại cục của hai vị hoàng tỷ ở trên, thì lão hoàng đế đã không phải đến tuổi xế chiều còn phải do dự, rốt cuộc có nên thoái vị nhường hiền* hay không.
*hiền ở đây là đức hạnh, tài năng
Lão hoàng đế đứng dậy, giọng nói cũng ngừng lại theo, ánh mắt lướt qua mọi đồ trang trí trong điện, trong mắt là nỗi không nỡ và bi ai đậm đặc. Ông ta đã ngồi trong đại điện này mấy chục năm, nhìn mấy chục năm, sớm đã thành thói quen.
Thế nhưng thân thể của ông ta đã không thể tiếp tục chống đỡ người ngồi ở đây nữa, chiếc ghế rồng này sớm muộn gì cũng phải đổi người ngồi.
"Sáng nay, biên quan truyền về cấp báo, trong Loan Thành phát hiện có thám tử của thế lực ngoại địch ẩn náu. Sau khi bị bắt, từ miệng tên thám tử đó đã có được manh mối, có kẻ đã lén lút vượt qua Loan Thành, tích trữ tư binh ở huyện Thanh Hà, ý đồ mưu phản."
Lão hoàng đế một lần nữa đưa ánh mắt về phía Hoa Ứng Phi, những cảm xúc phức tạp trong ánh mắt đó khiến Hoa Ứng Phi có chút không hiểu.
"Phụ hoàng..."
Hoa Ứng Phi muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bị lão hoàng đế giơ tay ngăn lại.
"Loan Thành địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, các bộ tộc man di biên cương những năm gần đây lại rục rịch. Trẫm giờ tuổi đã cao, dù có lòng cũng đã vô lực. Biên cương một khi nổ ra chiến sự, thiên hạ tất sẽ đại loạn."
"Trẫm bảo con đến, bởi vì con là người trẫm tin tưởng nhất. Nếu trong huyện Thanh Hà thật sự có người nuôi dưỡng tư binh, Loan Thành tất sẽ bị giáp công. Loan Thành một khi bị phá, dân chúng của triều ta sẽ phải chịu cảnh chiến loạn."
"Ứng Phi, trẫm gửi gắm sự an nguy của toàn bộ Đại Triều và dân chúng vào trên người con, con nhất định, không được để vi phụ thất vọng.”
Lão hoàng đế nói chuyện lời lẽ chân thành. Lần này ông ta không dùng 'trẫm', một cách xưng hô thuộc về quân và thần, mà dùng vi phụ', chỉ với tư cách một người phụ thân, hy vọng nhi tử mình có thể gánh vác trách nhiệm này.
Chỉ mong, thật sự có thể.
"Nhưng phụ hoàng, nhi thần không muốn..."
Hoa Ứng Phi còn muốn nói gì đó, lão hoàng đế đột nhiên bắt đầu ho dữ dội. Vì ho quá mạnh, cả khuôn mặt già nua đỏ bừng, đứng không vững, suýt nữa ngã khỏi ghế rồng.
Hoa Ứng Phi sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ lão hoàng đế ngồi xuống. Máu tươi lẫn với từng tiếng ho kịch liệt, từ miệng lão hoàng đế trào ra, rơi xuống tấm thảm dưới chân hai người.
Tấm thảm được phiên bang tiến cống, một tấc vải một lượng vàng, được mệnh danh là vĩnh viễn không bẩn, nhưng giờ phút này, lại bị m.á.u tươi do lão hoàng đế nôn ra nhuộm đỏ cả một mảng lớn.
"Người đâu, truyền thái y, mau truyền thái y!"
Hoa Ứng Phi khản cả tiếng, hai tay run rẩy, ôm lấy lão hoàng đế đang hôn mê bất tỉnh, gào thét thảm thiết. Trong cung điện trống rỗng, chỉ còn lại tiếng khóc của một mình hắn vang vọng, không ai đáp lại.
Mỗi bước mỗi xa
...
"Công tử, công tử, mau tỉnh lại đi."
Tiếng A Phụ đột ngột vang lên, như một tia sáng còn sót lại trong bóng đêm u tối, dẫn dắt Hoa Ứng Phi thoát khỏi bóng tối đau khổ đã giáng xuống hắn. Hắn chợt bừng tỉnh từ cơn ác mộng, ánh mắt lướt nhìn xung quanh. Bầu trời gần sáng luôn xám xịt, trông có vẻ c.h.ế.t chóc.
Ngồi đối diện hắn là cô nương chỉ mới gặp một lần.
Đêm càng sâu sương càng nặng, ba người ngồi nghỉ bên đống lửa trại. Trên mặt cô nương vẫn còn dính vết m.á.u chưa lau sạch, biểu cảm của nàng đờ đẫn không chút sức sống, dường như sắp hòa mình thành một thể với thế giới xám xịt này.
Đôi mắt cũng xám xịt ấy cứ nhìn chăm chú vào hắn, không chớp, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/dot-cai-nha-mon-tro-hung/chuong-4.html.]
Những tiếng "Phụ hoàng" hắn vừa kêu trong mơ, những tiếng "truyền thái y" đều bị Tần Bất Khí nghe thấy không sót một chữ.
"Ngươi là người từ hoàng cung đến, tại sao lại chạy đến hậu viện nhà huyện thái gia?"
Giọng nói của Tần Bất Khí rất khẽ, như đã rất mệt, không còn sức lực. Lẽ ra phải là sự hoạt bát, năng động của tuổi trẻ mười sáu, mười bảy tuổi.
Hắn lại không thấy được điều đó ở Tần Bất Khí.
Cứ như một cây non vừa mới nảy mầm, đột nhiên vào một ngày nào đó không rõ lý do mà từ chối lớn lên, bắt đầu khô héo, từng chút một, với một tốc độ cực kỳ chậm rãi, mang theo thân thể chưa kịp trưởng thành của nàng, dần dần cáo biệt thế giới.
Nàng sinh ra từ sự dưỡng nuôi của đất đai, cũng sắp c.h.ế.t trong vòng tay của đất đai.
"Hoàng cung nào, huyện thái gia nào, sao bản công tử lại nghe không hiểu ngươi đang nói gì?"
Hoa Ứng Phi vẫn chưa biết, hắn đã sớm tự mình để lộ hết bí mật, vẫn ngoan cố chống cự, cố gắng giả ngu để qua chuyện. Đây là thủ đoạn trước đây hắn thường dùng để lừa gạt những người xung quanh.
Tuy không biết có hiệu quả hay không, dù sao thì hắn rất giỏi khoản này.
Tần Bất Khí không tiếp tục hỏi nữa, bí mật của người khác, nàng không quan tâm cũng không có hứng thú.
"Cô nương, chẳng phải ngươi đi gả cho huyện thái gia làm thiếp sao? Sao đột nhiên lại g.i.ế.c người vậy?"
Toàn bộ quá trình Tần Bất Khí g.i.ế.c người, Hoa Ứng Phi đều nhìn thấy qua khe cửa sổ. Tuy hắn không hiểu hết, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao chuyện nhìn trộm này, dù hắn có nói trời nói đất cũng không có lý lẽ.
Hắn thật sự không cố ý nhìn trộm, chỉ là vừa hay đi ngang qua mái nhà, tiện thể nghe thấy có động tĩnh, tò mò nên xuống xem thử.
Ai ngờ cái lão huyện thái gia béo tốt ấy, cưới thiếp mà ngay cả phòng tân hôn cũng không chịu trang trí tử tế. Tiểu cô nương mười mấy tuổi gả cho ông ta, còn để người ta bị uất ức như vậy, c.h.ế.t cũng là đáng đời.
Nhưng mà, phải nói là Tần Bất Khí, một tiểu cô nương yếu ớt, g.i.ế.c người lại dứt khoát gọn gàng, không chút do dự, cầm một cái chân bàn gãy cũng có thể đ.â.m c.h.ế.t người, từ đầu đến cuối tay cũng không hề run một chút nào.
Ra tay vừa độc ác vừa quyết đoán, hơn nữa lại ít lời, thật sự... quá đáng yêu.
"Ta không tự nguyện gả cho ông ta... Thôi bỏ đi, chuyện hôm nay, đa tạ hai vị công tử đã giúp đỡ, trời sắp sáng rồi ta xin phép không làm phiền hai vị công tử nữa."
Hoa Ứng Phi không muốn nhắc đến thân phận của mình với người khác, bởi vì hắn cần che giấu thân phận để điều tra một số chuyện, bại lộ thân phận sẽ mang lại rất nhiều rắc rối không cần thiết.
Tần Bất Khí không muốn nhắc đến những chuyện mình đang làm với bất kỳ ai, là vì chút thiện tâm còn sót lại trong lòng nàng. Nàng đang đi trên một con đường chết, không muốn cuốn những người không liên quan vào.
Không ai đáng bị liên lụy vì sự cố chấp của nàng, trừ những kẻ đáng c.h.ế.t sớm.
"Cô nương, bản công tử có lòng tốt cứu ngươi, ngươi lại đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?"
"Ít nhất cũng nói cho bản công tử biết cô tên gì, nhà ở đâu, sau này nếu bản công tử có gì muốn ngươi báo đáp ân tình, cũng dễ dàng tìm người hỏi thăm ngươi."
Hoa Ứng Phi thực sự thích tính cách này của Tần Bất Khí, người tàn nhẫn kiệm lời, ra tay lại dứt khoát, hơn hẳn A Phụ lề mề không biết bao nhiêu lần. Nếu có thể dụ đỗ nàng vào hoàng cung, tốt nhất là ở bên cạnh mình làm thị vệ, thì thật là quá tốt.
Bước chân của Tần Bất Khí khẽ dừng lại. Dưới bầu trời xám xịt bao phủ, nàng mặc một bộ áo cưới màu máu, bên trong là áo tang trắng như tuyết, chỉ đứng yên đó, gió cuối thu thổi vù vù làm vạt áo nàng bay phấp phới, thổi rối những sợi tóc mai trước trán, khiến nàng trông có chút đáng sợ.
"Ta tên là Tần Bất Khí, nhà ở phố Hậu Thiên huyện Thanh Hà. Sau này có cơ hội, ân tình của hai vị công tử ta nhất định sẽ báo đáp. Ta còn có việc quan trọng, thật sự không thể trì hoãn được, xin lỗi hai vị."
Nói xong câu này, nàng không dừng bước nữa mà rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Tần Bất Khí dần khuất xa, Hoa Ứng Phi đứng tại chỗ, có chút đăm chiêu.
"A Phụ, ngươi thấy cô nương này thế nào?"