Dụ được em bé nhà cậu chưa? - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-07 01:04:51
Lượt xem: 25

từ thư viện trở về ký túc xá thì phòng vắng tanh. Hai đứa bạn cùng phòng vắng mặt.  

nghiêng , một tay chống cằm, tay lướt laptop chuẩn cho kỳ thi tiếng Anh cấp 6.  

Tiêu Minh Thần tập luyện xong về phòng tắm rửa đồ.  

Nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng lên . Áo thể thao ướt đẫm mồ hôi của Tiêu Minh Thần dính sát cơ thể, trưng những thớ cơ bắp cuồn cuộn cùng bụng sáu múi hảo.  

quá quen với cảnh , bình thản cúi xuống tiếp tục học. Ngược , Tiêu Minh Thần xông tới gần, mặt mày hớn hở lải nhải đủ thứ chuyện.  

bực quá đẩy phắt cái mặt nhễ nhại mồ hôi của : "Đừng dí sát thế, đang học đây."  

Tiêu Minh Thần liếc đầy vẻ tủi : "Ừ... để tắm."  

dõi mắt theo đóng sập cửa phòng tắm. Thở phào nhẹ nhõm, vùi đầu sách vở.  

Tiêu Minh Thần tuyển thẳng khoa thể thao, thành tích học cũng tạm .  

Tính tình khá xởi lởi, dễ hòa đồng, từ ngày nhập học nhanh chóng thiết với - chỉ trừ ưa cái kiểu đó.  

Thậm chí còn ghét. Vì quá ồn.  

Tính vốn trầm, lẽ do cách giáo d.ụ.c của gia đình.  

một thời gian sống chung bớt khó chịu hơn, nhưng vẫn ưa nổi cái tính bộp chộp của .  

Lần tắm xong như khi, vẫn trần như nhộng nghênh ngang mặt .  

Ít nhất quấn cái khăn tắm chứ.  

Giữa ban ngày ban mặt mà khoe"chim cò" trong phòng. Chẳng hiểu mỗi tập về tắm là hai đứa vắng như hẹn .  

Có lẽ nghĩ phòng chỉ hai nên chẳng cần mặc đồ, tắm xong là lồ lộ bước . hễ khác là mặc chỉnh tề ngay.  

bụng sáu múi lấp lánh cùng"vũ khí" đáng nể của , sang bóp nhẹ lớp mỡ mềm xệ bụng do lười vận động.  

Cuối cùng nhịn , cất lời: "Tiêu Minh Thần, mặc đồ ? Cậu cứ thế lòng vòng trong phòng thật là chướng mắt."  

"Dù là con trai nữa, cũng thể cứ trần truồng như chốn . Đồ chơi của sắp đập mặt đấy."  

Nghe lời , sững , đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng vội khoác áo .  

"Xin ...Tớ ngờ để tâm đến , tớ sẽ thế nữa..."  

hài lòng bàn học.  

Tiêu Minh Thần ủ rũ thụp xuống giường, mở nhóm chat. Tin nhắn trong nhóm liên tục hiện lên.  

[Thế nào? Lần dụ ?]  

Tiêu Minh Thần nhắn : [Không, bắt mặc đồ .]  

[Ê, với loại như Trần Túc An thì cứ thẳng thừng tỏ tình .]  

[Mọt sách như đời nào hiểu ẩn ý của . Cậu câu đến mỏi cả mồm .]  

Một thành viên khác xen : [Nói đúng, Trần Túc An còn chẳng buồn thả câu, tự Tiêu Minh Thần mắc cạn .]  

Tiêu Minh Thần hai bạn chat qua , lặng lẽ tắt điện thoại pha .  

c.ắ.n nắp bút chăm chú ghi chép, mải mê đến nỗi để ý đang gì.  

Xanh Xao

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/du-duoc-em-be-nha-cau-chua/chuong-1.html.]

Đột nhiên mũi ngửi thấy mùi lài thoang thoảng.  

ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Minh Thần đang cạnh bàn. Trên tay là một tách nóng, mu bàn tay trắng nõn nà, gân xanh lộ rõ, những ngón tay thon dài khéo léo ôm trọn chiếc tách.  

Làn khói nghi ngút tỏa hương thơm ngát.  

Cậu đặt tách xuống bàn : "Nè... đừng học khuya quá, nhớ nghỉ ngơi chút ."  

"Trà tớ để đây, nhớ uống nha."  

Nhìn bóng lưng vội vã như che giấu điều gì đó của Tiêu Minh Thần, nhấp ngụm , trong lòng chợt dâng lên chút áy náy.  

Cậu chỉ là một trai thích khoe mà thôi.  

Chỉ vì ghen tị mà nỡ đối xử tệ với đến thế ?  

Thật đáng hổ thẹn!  

Từ ngày nhập học tới giờ, ác cảm của dành cho Tiêu Minh Thần cứ thế mà tan biến. Nếu vì cái tật ồn ào của , lẽ là một bạn cùng phòng hảo.  

Ví như hôm nay, lười đến mức suýt thua cuộc chiến nội tâm. Ngồi vật vã giường tự thuyết phục cả trăm , cuối cùng mới chịu lết xuống chuẩn lấy nước ngâm chân.  

Thế mà Tiêu Minh Thần xách sẵn chậu nước ấm đặt bên giường .  

"Hừm..."  

"Cậu đang ôn thi IELTS để học lên thạc sĩ ?"  

"Những việc lặt vặt như ngâm chân, để lo ."  

rõ động cơ của , nhưng tình nguyện ôsin thì dại từ chối. Chỉ là vẫn nghi ngờ:  

"Thật đấy ?"  

Cậu nghiêm túc gật đầu, ánh mắt lấp lánh khiến dựng cả lông tơ. Thật kỳ quặc, ai rửa chân cho khác mà hứng khởi thế?  

Từng ngón tay nhẹ nhàng cởi chiếc tất cotton trắng muốt của

giả vờ chăm chú sách, liếc mắt dò xét thì bắt gặp cảnh tượng thể tin nổi: Tiêu Minh Thần đang nuốt nước bọt ừng ực, yết hầu lên xuống điên cuồng như kẻ đói khát.  

Một tay nâng gót chân lên, tay xoa nhẹ lòng bàn chân. Cảm giác ngứa ran khiến co rúm . Sao chằm chằm bàn chân thế? Chẳng lẽ...  

"Túc An..." Giọng khàn đặc, đôi mắt đen láy ánh lên thứ ánh sáng kỳ lạ: "Bàn chân trắng nõn thế ... Cho hôn một cái ?"  

choáng váng đến mức tưởng nhầm. Đầu lưỡi khô khốc, run run :  

"Cậu ... gì cơ?"  

Tiêu Minh Thần vội vã dậy, xoa xoa đôi tai đỏ ửng: "À gì! lấy khăn cho !"  

liếc mắt về phía cửa phòng đóng chặt, thở phào khi thấy các đứa bạn về. trong lòng vẫn dâng lên mớ hỗn độn: Thằng cha rốt cuộc ?  

Sau khi lau khô chân, như ngày ôm sách chui chăn, dùng điện thoại soi chữ. 

Học lén, đè bẹp tụi bây. Mọi tưởng chỉ học mười tiếng. Thực ban đêm còn học thêm năm tiếng nữa! 

Một lát tiếng mở cửa, giọng vọng trong chăn. 

"Sao nay Túc An ngủ sớm thế?" 

Tiêu Minh Thần chắc chắn: "Chắc là... ngủ ."

Loading...