giả vờ lau nước mắt, nghẹn ngào đáp:
“Là quần áo con yêu thích lúc còn sống với vài món đồ riêng tư…còn để bà mang theo.”
Cả cảnh sát cạnh cũng ngăn cản.
Bởi theo phong tục ở đây côn theo ít vật dụng cá nhân là điều bình thường.
Chỉ trong túi đó chẳng vật kỷ niệm gì.
Đó là… những cây chổi lau nhà bẻ gãy.
Những cây chổi mà từng dùng để đánh đập, để tra tấn .
để tóc che mặt để che khóe miệng đang khẽ nhếch lên đầy châm biếm.
Mẹ , hãy để những thứ mà con bao giờ thấy nữa mãi mãi… Chôn cùng ở lòng đất .
Sau lễ tang nữ cảnh sát hôm bước đến bên dịu dàng đưa cho một viên kẹo:
“Chị thấy sắc mặt em tái lắm em hạ đường huyết ?”
Cô nụ hiền cả khuôn mặt đều toát lên thiện ý.
đành giả vờ buồn bã nhận lấy viên kẹo… nhưng dám bỏ miệng.
kỹ và thấy..
Vỏ kẹo nếp gấp lệch, gấp bằng tay — đều, phẳng.
Hai đầu giấy kẹo lệch gần gấp đôi giống sản phẩm gói từ dây chuyền công nghiệp.
Tức là viên kẹo thể từng bóc gói .
Nói cách khác… nó ai đó động tay .
—
“Em kế hoạch gì cho thời gian tới ?”
“Thực bên phía cảnh sát bọn chị kết nối với một trường và trung tâm phù hợp với những em nhỏ như em.”
thấy trong mắt cô ánh lên một tia thương cảm…
trong lòng chỉ thấy buồn .
Cái vẻ thương hại giả tạo đó — thật buồn nôn.
Họ chỉ đang cố gắng gặm nhấm từng lớp phòng của , từng bước moi móc thông tin, từ mà thêm manh mối vụ án.
từ chối.
đủ 18 tuổi, đang chuẩn thi đại học, cần bất kỳ sự giúp đỡ nào cả.
rảo bước thật nhanh, rời khỏi cái nơi đầy rẫy ánh mắt nghi ngờ và giám sát .
thậm chí rõ câu cuối cùng của cô .
Bởi vì..
thấy một bóng quen thuộc, đang trong rừng cây bên cạnh nghĩa trang.
Là .
Từ xa, hiệu cho — Đi theo .
Trong khu rừng kín đáo , đàn ông , :
“Em .”
Hắn cầm một điếu thuốc trong tay, mắt lướt qua một lượt:
“Em còn nhớ là ai ?”
Nói thật… chút sợ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/dua-con-cua-quy/chuong-4.html.]
lắc đầu, đầu tiên lấy hết can đảm quan sát kỹ khuôn mặt của .
Làn da trắng, sống mũi cao, hơn bốn mươi tuổi, dáng cao lớn, nét mặt điển trai, khí chất.
Khuôn mặt … Khiến thấy quen, nhưng … thể nhớ nổi là gặp ở .
“Không , Chỉ cần thêm chút thời gian…Em sẽ thôi.”
Hắn tiến gần, khẽ nắm lấy tay , nhẹ nhàng bóp một cái.
Tay to, dày và ấm áp.
Cảm giác … khiến luyến tiếc.
Từ nhỏ đến lớn bao giờ gặp bố .
Ngay cả đứa em trai ,cũng như từ trời rơi xuống.
Mẹ từng nhắc đến đàn ông đó… một lời.
Nên từ lâu luôn tò mò về cái gọi là “cha ruột”.
Thậm chí phần mềm lòng với những đàn ông trung niên, bốn mươi tuổi.
Lúc đó, cảm giác vật gì đó nhét tay .
Cúi xuống , là một mảnh giấy nhỏ.
Trên giấy là một dãy điện thoại.
“Đừng sợ, em luôn thể tin tưởng . Dù gặp chuyện gì khó khăn, cũng sẽ giúp em vô điều kiện.”
“Vì suy cho cùng, chúng … mới là thật sự của .”
Khi ngẩng lên đàn ông xa.
Chỉ còn mảnh giấy , im trong lòng bàn tay
Như một minh chứng rõ ràng rằng… thật sự đến đây.
Mọi chuyện… đều đang diễn đúng như mong .
Người từng bạo hành — chết.
Em trai — coi là hung thủ g.i.ế.c , biến mất tung tích.
Chỉ còn một .
Ở ngôi nhà , giữ trọn sổ tiết kiệm của , cùng tiền bảo hiểm khổng lồ bồi thường cái c.h.ế.t của bà.
bắt đầu mơ về một cuộc sống mới.
Một tương lai đại học tự do và trong lành.
Vì cái c.h.ế.t của quá thê thảm thêm mấy hàng xóm giữ mồm miệng khiến tin đồn lan ngoài…
Em bây giờ xem như một tên sát nhân biến thái, tàn nhẫn đến mức g.i.ế.c cả ruột.
Cảnh sát vì tìm nó thậm chí treo thưởng tới 600.000 tệ.
Thế nhưng…
Đã hơn mười ngày trôi qua, vẫn chút tin tức nào về nó.
Dù , … vẫn thể yên lòng.
Đêm nào cũng đều mơ thấy cảnh em trai tìm thấy.
Nó khai hết tất cả, kể cả chuyện xúi giục nó.
Cảnh sát bắt .
Cô nữ cảnh sát vẫn luôn dịu dàng với giờ cũng với ánh mắt đầy thất vọng và phẫn nộ.
Cánh cổng đại học mãi mãi khép mắt .