Xong thủ tục xong là anh lập tức quay về bệnh viện, còn phải vào phòng mổ.
Chúng tôi chẳng có ảnh cưới nào cả, chỉ chụp vội vài tấm tại hiện trường.
Tôi mở cuốn giấy đỏ trong tay, ngắm đi ngắm lại.
Trời ơi ông trời ơi, người sắp xếp cũng tài thật.
Từ nhỏ đến lớn tôi chẳng giỏi giang gì, đầu óc lúc nào cũng bồng bềnh như có nước.
Học hành thì tệ, nhưng mấy trò vui vẻ thì khỏi bàn.
Năm lớp mười tôi quay mấy clip ngắn đời sống học đường, bất ngờ viral, làm cả trường tôi nổi tiếng.
Lúc đó Biên Tề vừa mới lên làm hội trưởng hội học sinh.
Một buổi học tối, anh đích thân đến lớp tôi, mời tôi vào ban tuyên truyền.
Đèn hành lang mờ mờ, gió đêm mát lạnh.
Cậu con trai trong bộ đồng phục xanh trắng, dáng người thẳng tắp, mảnh khảnh.
Gương mặt lạnh nhạt, cúi đầu nhìn tôi. Mái tóc rủ xuống vừa vặn che ánh sáng đèn phía trên.
Chết thật...
Ánh mắt của anh, sâu như hồ nước, sáng như vì sao – làm tôi ngơ ngẩn.
Đầu óc tôi khi đó toàn… ý nghĩ đen tối.
Anh nói gì tôi chẳng nghe rõ, chỉ biết gật đầu lia lịa:
“Được được được!”
Biên Tề có vẻ hơi bất ngờ, rồi khẽ cong môi cười.
“Vậy coi như quyết định rồi nhé.”
Đến khi tôi tỉnh ra thì đã muộn.
Từ đứa học sinh đội sổ của khối, tôi bị kéo vào ban tuyên truyền – chính thức rơi vào vực thẳm.
Biên Tề đẹp trai, cao ráo, học bá, gia thế cũng không tầm thường.
Nhưng nổi nhất là cái tính khó ở.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Tôi làm việc dưới tay anh, bị hành như đi lính.
Tuần nào cũng phải làm video post lên fanpage trường, cuối tuần còn phải cày thêm mấy cái áp phích tuyên truyền.
Tôi nghi anh quá rảnh.
Kinh khủng nhất là… sau này anh bắt đầu chê điểm tôi thấp!
Anh nói:
“Em học thế này thì sớm muộn cũng bị đuổi khỏi hội học sinh thôi.”
Mắt tôi sáng rỡ, như bắt được vàng:
“Thế thì hay quá… cho em rút đi…”
“Cho nên,” – anh nói, “anh sẽ kèm em học.”
“Hả?”
“Anh không thích đồ ngốc. Tốt nhất là em đừng ngốc.”
Tôi vừa muốn ngốc, vừa không dám ngốc.
Hai năm trước khi anh tốt nghiệp, là ác mộng của tôi.
Toàn bộ thời gian rảnh rỗi đều bị anh chiếm dụng, bị bắt học, học và học.
Ba mẹ tôi thậm chí còn quen mặt anh, thi thoảng lén tặng quà cảm ơn.
Anh lôi tôi từ đáy lớp lên, kéo thành một đứa có khả năng đỗ trường top.
Sau đó, anh thi đại học y, còn tôi vùi đầu ôn thi tốt nghiệp.
Dần dần, không ai liên lạc với ai nữa.
Cũng may, nhờ nền tảng mà anh kèm cặp, tôi vẫn thi vào được một trường không tệ.
Không ngờ tám năm sau gặp lại, Biên Tề không những ngày càng gợi cảm mà còn dễ nói chuyện đến lạ.
3
Sau khi có giấy kết hôn, hai ngày liền tôi chẳng thấy mặt chồng mình đâu.
Đến ngày thứ ba, anh bất ngờ gọi điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/dung-nguoi-dung-thoi-diem-pqyw/chuong-2.html.]
Lúc đó tôi đang livestream nói chuyện với fan, quên mất chưa tắt mic, liền nghe máy luôn.
Biên Tề hỏi:
“Anh mới về, em đang ở đâu?”
Tôi đáp:
“Ở nhà chứ đâu!”
“Gửi địa chỉ cho anh, anh tới đón.”
Tôi khó hiểu:
“Đi đâu cơ?”
“Chúng ta kết hôn rồi, cũng nên đến nhà chung một chuyến.”
Tôi nhìn màn hình điện thoại nổ tung vì mưa bình luận mới chợt nhớ… mình chưa tắt live!
“Aaaa!”
Tôi luống cuống tắt ngay.
Biên Tề ngơ ngác:
“Sao đấy? Có chuyện gì à?”
Tôi nghẹn ngào:
“Gặp rồi nói!”
Cái hình tượng cô chủ nhỏ độc lập mạnh mẽ của giới Kinh Thành suýt nữa thì… toang.
Biên Tề đưa tôi đến nhà anh.
Nhà anh trang trí đúng kiểu con người anh – lạnh lẽo và vô vị.
Chỉ là… không hiểu sao lại có thêm một đống đồ màu hồng!?
Gối ôm mèo hồng, cốc đánh răng thỏ hồng, dép đi trong nhà in dâu tây hồng…
Tôi đứng ở cửa nhìn một lượt, ngẩng đầu hỏi anh:
“Anh có vợ à?”
“Có chứ.”
Biên Tề nhìn tôi như thể tôi bị ngốc:
“Không phải là em sao?”
Anh ngước cằm chỉ vào đống đồ:
“Anh về lúc ba giờ, buổi sáng dậy đi mua. Anh nhớ em thích màu hồng, không thích thì đổi.”
Khoan, sao anh biết tôi thích màu hồng?
Lẽ nào là do hồi cấp ba tôi làm video, làm áp phích toàn dùng tông hồng?
Biên Tề là kiểu người cực kỳ nguyên tắc và sống theo ý mình.
Vậy mà mua một đống đồ không hỏi ý kiến tôi...
Tuy nhiên... tôi lại thấy đáng yêu không chịu được.
Tôi lấy một bản hợp đồng đưa cho anh:
“Phiền anh kết hôn với tôi một chuyến.”
Anh nhướn mày, hơi ngạc nhiên.
Tôi kể lại hết đầu đuôi câu chuyện.
Anh nghe xong lại gật đầu thấu hiểu:
“Ừ, bố mẹ anh cũng đang giục cưới. Lấy người quen thì tiện, đôi bên có lợi.”
Tôi thở dài:
“Chuyện này chủ yếu để làm vui lòng người lớn. Ai ngờ thật sự có hiệu quả. Anh ký nhé, sau này lỡ nhà tôi phá sản cũng không liên lụy đến anh.”
Tôi đúng là quá tốt bụng luôn ấy!
Biên Tề nhìn bản hợp đồng:
“Một năm sau ly hôn?”
“Ừ, nếu ba tôi không cứu nổi công ty thì một năm nữa cũng ly hôn. Đỡ ảnh hưởng chuyện anh lấy vợ.”
Anh bỗng bật cười:
“Em đúng là biết nghĩ cho người khác.”
Tôi sững người.
Thề là tôi chưa từng thấy anh cười tươi đến thế.