Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

ĐÚNG NGƯỜI, ĐÚNG THỜI ĐIỂM - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-06-05 17:15:11
Lượt xem: 187

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5

Hôm sau, tôi với Biên Tề cùng tới viện phụ sản để khám tiền hôn nhân.

 

Điền xong biểu mẫu, lấy m.á.u xong thì được tách riêng ra hai phòng kiểm tra.

 

Trước khi nội soi, bác sĩ hỏi:

“Quan hệ chưa?”

 

Tôi đỏ bừng mặt:

“Chưa…”

 

Bác sĩ nhìn tôi một cái, nhẹ giọng:

“Thế tôi làm nhẹ tay.”

 

Xong buổi khám, tôi ra gần như khàn giọng, mặt cắt không còn giọt máu.

 

Bác sĩ đưa tôi một hộp axit folic:

“Uống mỗi ngày trước khi có kế hoạch mang thai. Hết thì tới lấy thêm. Miễn phí.”

 

“À đúng rồi, nhớ giữ vệ sinh, đừng căng thẳng quá nhé.”

 

Tôi ôm hồ sơ khám sức khỏe, mặt đỏ như gấc, chạy vội ra ngoài.

 

Biên Tề đứng dựa tường, một tay đút túi, tay kia cầm một túi nhỏ chờ tôi.

 

Thấy tôi đi cứng đơ, anh lập tức hiểu ra:

“Đừng căng thẳng quá. Tiếng em hét lúc nãy anh nghe rõ luôn đấy.”

 

Tôi gượng cười .

 

Tôi chỉ vào túi trên tay anh:

“Gì thế kia?”

 

“À, bác sĩ là sư huynh anh, cho quà tặng.”

 

Tôi thò đầu nhìn vào túi.

 

 

Một túi bao cao su cỡ đại.

Cả một đống.

 

Tôi trố mắt:

“Cái này chắc dùng đến tết Công Gô mới hết.”

 

Anh ho nhẹ:

“Sư huynh bảo tân hôn cặp nào cũng được tặng. Miễn phí. Hết thì lấy tiếp.”

 

Tai anh đỏ như sắp chảy máu.

 

Tôi buột miệng hỏi:

“Vậy anh tính xem… dùng bao lâu thì phải lấy tiếp nhỉ?”

 

Anh ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt sửng sốt.

 

Tôi vội lùi lại:

“Ý em là… đừng lãng phí đồ!”

 

“…”

 

“Thôi… về nhà đi!”

 

“Ừ.”

 

6

Tôi với Biên Tề chẳng có nhiều thời gian gặp nhau.

Vài hôm sau, anh đã đi công tác tham dự hội thảo học thuật, đến giờ còn chưa về.

 

Tôi ngồi trong phòng làm việc, mở livestream c.h.é.m gió theo kịch bản dựng sẵn.

 

“Chúng tôi yêu nhau từ hồi cấp ba, tám năm mặn nồng, mới đây anh ấy cầu hôn tôi.”

 

“Thật ra tôi không thích công khai chuyện tình cảm. Tình yêu là chuyện riêng, không cần khoe khoang.”

 

“Thôi được rồi, là vì anh ấy quá ưu tú, tôi sợ bị người khác cướp mất…”

 

“Chiều cao một mét tám sáu, cơ bụng tám múi, dáng… thôi, phần này hơi riêng tư, không tiện kể đâu.”

 

Tôi vừa nói vừa ôm mặt cười đỏ cả má.

 

Một bạn fan gửi tặng gói “Lễ hội siêu sao”, tôi vội cúi đầu cảm ơn:

 

“Cảm ơn Biên Tề đã tặng siêu quà…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/dung-nguoi-dung-thoi-diem-pqyw/chuong-4.html.]

Khoan đã?

 

Tôi nhìn màn hình — một dòng tin nhắn bật lên:

 

【Em biết rõ vậy …là đã từng nhìn thấy?】

 

Tôi: “…”

 

Trời ơi, cứu mạng!!!

 

Giờ mà tôi dọn nhà trong đêm còn kịp không?

 

Biên Tề về nhà lúc chập tối.

Tôi đang ngồi bày đạo cụ livestream trên thảm phòng khách thì nghe tiếng cửa mở.

 

Anh kéo vali bước vào.

Tôi ngẩng đầu nhìn, hai ánh mắt chạm nhau.

 

Tôi phản xạ có điều kiện… nhìn xuống bụng anh.

 

Anh bật cười khẽ:

“Muốn đo à?”

 

“Không có!!!”

 

Tôi vội bỏ chạy vào nhà vệ sinh.

 

Một lúc sau, anh đứng ngoài gõ cửa, nhắc:

“Tối nay qua nhà ba mẹ anh ăn cơm.”

 

Tôi mở cửa, ngơ ngác:

“Gì cơ?”

 

“Anh đổi vé về sớm là để kịp bữa tối. Mình kết hôn rồi, phải đến ra mắt ba mẹ chứ.”

 

Cũng đúng.

 

Dù sao cũng là kết hôn. Thật hay giả thì trên mặt giấy tờ, cũng là người một nhà.

 

Tôi sửa soạn lại một chút rồi theo anh về nhà cũ của anh.

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Biệt thự nằm trong khu phố cổ, sân vườn rộng rãi.

 

Xe vừa đỗ, ba mẹ anh đã ra tận nơi đón, hồ hởi kéo tôi vào nhà.

 

Bữa cơm chuẩn bị chu đáo, đầy món ngon.

 

Họ vừa gắp thức ăn cho tôi vừa trò chuyện, vẻ mặt hết sức hài lòng.

 

“Biên Tề bao năm rồi không dẫn cô nào về nhà, hóa ra là giấu kỹ thế.”

 

Biên Tề mỉm cười, gắp cho tôi một con tôm.

 

Mẹ anh lại nói tiếp:

“Hồi còn học đại học, nó cứ đeo cái dây buộc tóc màu hồng ở cổ tay. Tôi hỏi có phải yêu ai không, nó cứ chối. Đeo suốt mấy năm đó! Mãi mới bỏ. Giờ cưới rồi… chẳng lẽ là của con à, San San?”

 

“Mẹ!”

 

Biên Tề ngắt lời, giọng hơi cứng.

 

Mẹ anh che miệng cười:

“Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa.”

 

Tôi cúi đầu, lòng rối như tơ vò.

 

Dây buộc tóc màu hồng đó… chắc chắn không phải của tôi.

 

Vậy là… anh từng có bạn gái?

Mà đến gần đây mới chia tay?

 

Tôi… là người chen vào sao?

 

Không thể nào.

Nếu có bạn gái, tại sao lại đồng ý kết hôn với tôi?

 

Chẳng lẽ… anh yêu mà không thể có được?

 

Tôi ngồi ăn mà tâm trí để đâu đâu, đầu óc trống rỗng, ba mẹ anh nói gì tôi cũng chỉ gật lấy lệ.

 

Đúng lúc đó, Biên Tề nắm lấy tay tôi, nói với ba mẹ:

“Bọn con xin phép về nhà.”

 

“Về cái gì mà về? San San còn đồng ý tối nay ngủ lại đây rồi mà! Đừng có phá hỏng không khí! Hiếm lắm con mới rảnh không trực ca, ở nhà một đêm cho mẹ vui đi!”

 

Loading...