Dưới Ánh Đèn Lồng Cũ - Phần 3
Cập nhật lúc: 2025-05-01 14:09:49
Lượt xem: 133
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9
Ta mê man ba ngày ba đêm vì cơn sốt cao. Đến khi tỉnh lại, mặt trời đã ló rạng ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng len qua mái hiên. Phụ thân ngồi bên giường, khẽ ho một tiếng, dung nhan lộ rõ vẻ lo âu.
Hôm qua, một nhóm thị vệ vận hắc y, khoác giáp nhẹ, lặng lẽ tiến vào phủ. Bọn họ thần sắc nghiêm nghị, không nói một lời, tựa như đến để khám xét phủ đệ. Kiếm đeo bên hông phát ra hàn quang lạnh lẽo.
Thế nhưng người ấy lại đến để cầu thân.
Bà mối hai tay run rẩy dâng lên một vật — chính là ngọc bội của ta. "Vì tiểu thư đã dâng vật tế cho Hầu gia, nên hôn sự coi như đã định."
Phụ thân không dám cự tuyệt, chỉ khẩn khoản thỉnh cầu người ấy rời đi.
Ngay khi cánh cổng sân khép lại, phụ thân như người mất hồn, tựa hồ trong khoảnh khắc đã mất cả gia đình.
Người ấy không ai khác, chính là Vĩnh Bình Hầu — Lục Đình Vân.
Người đời đồn rằng Lục Đình Vân hung danh lan xa. Từ nhỏ cha mẹ mất sớm, không người dạy dỗ, hành vi phóng túng. Mười lăm tuổi đã cầm binh trấn thủ phương Bắc. Có lần một mình xông vào trại địch, trở về mang theo chín thủ cấp treo lủng lẳng trên yên ngựa, m.á.u nhỏ suốt ba dặm đường dài.
Bách tính kinh thành đều sợ hãi mà đồn đại: hắn là ma quỷ đội lốt người, ăn thịt sống, uống m.á.u tươi.
Phụ thân ta thở dài không ngớt. Ta cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Lẽ nào người thanh niên đã dìu ta trong mưa hôm ấy, lại chính là vị Hầu gia khét tiếng hung bạo kia sao?
Ta sửng sốt hồi lâu, rồi lấy lại bình tĩnh, khẽ vuốt ngọc bội nơi cổ tay. Chính là ngày hôm ấy, khi ta choáng váng gần ngất, người ấy cúi người, đeo ngọc bội vào tay ta. Lúc ấy trời giá lạnh, ta rùng mình, nghe thấy chàng nói một tiếng: "Được."
Lời đồn tuy đáng sợ, nhưng chỉ cần ta biết cư xử đoan trang, chu toàn nội trợ, khéo léo đối nhân xử thế, chẳng lẽ Hầu phủ không thể dung nạp ta?
Từ trước đến nay, đây là nơi duy nhất có thể cho ta một gia đình đúng nghĩa.
"Chàng chưa cưới vợ, ta cũng chưa gả chồng."
"Chàng chẳng màng đến tai tiếng của ta, ta cũng chẳng bận tâm đến danh xưng hung thần của chàng."
Ta khẽ cười, cảm thấy bản thân và chàng thật xứng đôi.
Phụ thân chau mày, lo sợ ta lựa chọn sai lầm. Người bảo rằng nếu ta không muốn, người thà liều cả tính mạng cũng sẽ hủy bỏ hôn ước này cho ta.
Ta khẽ lắc đầu: "Phụ thân dõi theo Nhạc Huệ bao nhiêu năm nay, nhưng thử hỏi, đã từng có một lần lựa chọn đúng đắn chăng?"
Phụ thân ta thở dài não ruột, không đáp thêm lời.
Hôn sự coi như đã định.
Việc cầu thân, vấn danh, nạp thái, tất cả đều hoàn thành trong bảy ngày. Hỉ kỳ định vào nửa năm sau.
Song từ ngày đính ước, Lục Đình Vân chưa từng đặt chân tới thăm.
Hồng Anh chu miệng, lo lắng nói: "Tiểu thư, Hầu gia không hề tới gặp người, ta thấy người chẳng có thành ý chi cả."
Ta nhìn mình trong gương đồng, thấy vành mắt thâm quầng, môi cũng nhợt nhạt. Dưới mưa hôm ấy, dáng vẻ ta thật tiều tụy. Hắn hẳn đã thấy.
Dạo này ta sắc diện kém cỏi, chẳng dám lộ diện ngoài công chúng. Ta chưa từng trông mong hắn sẽ để tâm đến ta.
Ta cầm lấy lược gỗ, vén tóc ra sau tai, cố gắng khiến bản thân trông có chút sinh khí.
"Không sao cả."
Kiếp trước, ta chưa từng tiếp xúc với Lục Đình Vân. Nghe nói chàng suốt năm canh giữ biên cương, ít khi hồi kinh. Hoàng thượng từng ban hôn vài lượt, chàng đều khước từ, sống cô độc đến tận cuối đời.
Nay chàng nguyện thành hôn cùng ta, ấy là may mắn lớn.
Đúng lúc ấy, từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vó ngựa.
Một con ngựa ô đứng trong sân. Trên ngựa là một nam tử vận y phục sẫm màu, thần sắc mỏi mệt.
Lần đầu tiên ta được nhìn rõ dung mạo Lục Đình Vân.
Chàng ngẩng đầu nhìn ta, lông mày sắc tựa đao. Nhưng khi ánh mắt hai ta chạm nhau, chàng hơi cong mắt, như thể đang cười.
Song nụ cười ấy thoáng qua như mộng, vẻ mặt lập tức trở lại nghiêm trang.
Đúng là dữ dội như lời đồn.
Chàng ít nói, nghiêm nghị như thể vẫn đang giữa chiến trường: "Nàng khoẻ chứ? Ừm, có vẻ không tệ."
Rồi im lặng.
Ta nhất thời luống cuống, không biết nên mở lời ra sao. Bỗng có một thiếu niên ló đầu từ phía sau chàng, lí lắc nói:
"Gia, miệng ngài để đâu rồi?"
"Ngài đã cùng nàng đi suốt đêm, còn cưỡi ngựa đưa nàng về nhà như sắp rã xương, vậy mà giờ lại im lặng là sao?"
"Vợ ngài không phải bỏ trốn mà là tự nguyện gả cho ngài đấy. Nghe tin này chẳng phải nên cao hứng sao? Sao không cười nữa?"
Vừa dứt lời, cả sân lập tức náo nhiệt.
Thiếu niên ấy… trông thật quen mắt.
Vành tai Lục Đình Vân bất chợt đỏ ửng. Vẻ mặt nghiêm nghị càng thêm căng thẳng, chàng vung tay, đè đầu cậu bé xuống.
"Ngươi nói năng lung tung gì đó?"
"Nói thêm câu nào nữa, bản tướng sẽ xử theo quân pháp!"
Ta chớp mắt.
Chợt cảm thấy… hôn sự này, e rằng không phải là chủ ý sai lầm.
10
Mười tháng tám, tiết Trung thu, cũng là sinh thần của Quý phi nương nương, người đang hoài long thai. Hoàng thượng long tâm hỷ duyệt, đích thân chỉ dụ mở tiệc gia yến trong cung để chúc mừng.
Lục Đình Vân là người mất song thân từ thuở niên thiếu, lớn lên dưới sự nuôi dạy của ngoại tộc. Quý phi nương nương là đường tỷ của chàng, từ nhỏ đã xem chàng như thân đệ. Ngày ấy, chàng bảo muốn đưa ta tiến cung diện kiến, bèn sáng sớm đã cùng ta vào triều.
Công chúa Thanh Ca cùng Nhạc Huệ đều có mặt.
Chúng nhân đều đổ ánh mắt hiếu kỳ về phía ta, tựa hồ ngạc nhiên vì sao ta lại hiện diện nơi đây.
Ta và Lục Đình Vân vốn không định cử hành hôn lễ long trọng, cho nên trong triều ít ai hay biết. Quý phi nương nương không nổi giận, chỉ khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:
"Bản cung và Lâm tiểu thư vốn giao hảo đã lâu, hôm nay đặc biệt mời nàng đến dự yến."
Trong yến tiệc, ba tuần rượu vừa qua, Quý phi bỗng khẽ chau mày, buông muỗng, sắc diện tái nhợt, thốt lên:
"Bệ hạ… canh này có độc…"
Cả điện náo loạn.
Lúc ấy, một cung nữ bên cạnh Công chúa chợt bước ra, cúi người tâu:
"Khởi bẩm, nô tì vừa thấy Lâm cô nương thì thầm với cung nhân phụ trách thức ăn."
"Chẳng lẽ… là nàng hạ thủ?"
Công chúa đích thân sai người kiểm tra bát canh, quả nhiên vớt ra được vài hạt thảo quả.
Ngài khẽ cau mày, nói rõ ràng từng chữ:
"Thảo quả thuộc tính hàn, dễ gây sảy thai. Quý phi đang mang long chủng, sao ngươi lại dám tâm hiểm như thế?"
Cả đại điện như sấm động bên tai.
Công chúa Thanh Ca nổi danh thông minh, từ nhỏ không ham hoa bướm, chuyên chú học y, từng được Thái y viện chính sự khen ngợi là bậc tài nữ hiếm có.
Lời nàng nói, ai dám nghi ngờ?
Nàng thong thả lau tay, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua ta:
"Nếu bản cung nhớ không lầm, phụ thân và mẫu thân ngươi từng kết oán với Quý phi nương nương."
Nhất thời, ánh mắt chúng nhân đều đổ dồn về phía ta. Tim ta khẽ run, lạnh lẽo thấm vào xương tủy.
Dù ta chưa từng hại ai, chỉ một lần vô tình nói chuyện cùng cung nhân cũng đủ khiến ta bẽ bàng, không biết bào chữa thế nào.
Ta không có lý do gì để tổn hại Quý phi, rõ ràng là công chúa muốn làm khó. Ta hiểu, Nhạc Huệ cũng hiểu. Thế nhưng, ánh mắt chàng chợt lóe sáng, rồi quay sang đứng về phía tình yêu đời mình.
Chàng cất giọng:
"Công chúa học y từ nhỏ, tất chẳng thể nhận định sai lầm."
"Sư muội, khi vào cung, ngươi có mang theo thảo quả chăng?"
Thanh âm của chàng tuy ôn hòa, nhưng ta lại lạnh toát cả người, cơn ớn lạnh lan từ đầu ngón tay đến tận đáy lòng.
Tình ái, khi đã lún sâu, có thể khiến người ta hồ đồ giữa thiện ác.
Lục Đình Vân sắc mặt chợt trầm xuống, thân hình hơi động, tựa như muốn đứng dậy.
Ta khẽ nắm tay áo chàng, lắc đầu.
Chàng vì ta đã chống đỡ quá nhiều, ta không thể mãi nấp sau bóng lưng ấy.
Ta từ tốn ngẩng đầu, giọng điềm đạm:
"Thảo quả tuy gây hại, song độc tính phát chậm, khó lòng khiến người ngã quỵ chỉ trong khoảnh khắc."
"Vả lại, khi đến gần Quý phi, thần thiếp ngửi thấy trên người người có mùi xạ hương thoang thoảng. Xạ hương tuy thơm, song nếu dùng lâu, sẽ tổn hại thai khí. Có lẽ đây chẳng phải lần đầu người đau bụng."
"Công chúa là người tinh thông y đạo, lẽ nào lại không biết?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/duoi-anh-den-long-cu/phan-3.html.]
Thấy Quý phi thoáng sững sờ, ta biết mình đoán không sai.
Công chúa hơi biến sắc, dường như không vui khi bị ta chất vấn giữa bao người.
Nhạc Huệ chau mày, giọng không cam:
"Sư muội, ngươi chẳng thông y thuật, chớ ăn nói hồ đồ."
Ta không biết y, nhưng tinh tường về hương liệu.
Một hồi lâu chưa có kết luận, hoàng thượng nổi giận đập bàn, truyền Quý phi hồi cung nghỉ ngơi, chờ Thái y thẩm tra rõ ràng.
Cả đại điện tĩnh lặng như tờ, chỉ còn hương trầm nhẹ bay.
Ta lặng lẽ ngồi, gió lạnh khẽ lướt qua lòng bàn tay.
Quý phụ xung quanh bắt đầu xì xào, lời lẽ sắc bén như dao:
"Một nữ tử không biết giữ lễ tiết, cùng nam tử ngoài cung ra vào thân thiết, sao có thể là người tốt lành?"
"Chỉ e chính nàng là kẻ hạ độc!"
Âm thanh không cao, nhưng vừa đủ để người người nghe rõ.
Lục Đình Vân chợt bật cười, tiếng cười lạnh như gió bấc.
Chàng thiên tính tàn khốc, một khi cười, khí sát lập tức hiện nơi giữa chân mày:
"Lâm Vũ rơi xuống nước ở Thanh Lương Đài, chính ta là người cứu."
"Ta chỉ đưa nàng một bộ xiêm y, các ngươi lại dệt thành đủ thứ truyện."
"Bản vương g.i.ế.c người không ít, nay hiếm khi làm một chuyện tốt, lại bị các ngươi vu hãm, chẳng phải nực cười sao?"
Chúng nhân c.h.ế.t lặng.
Những tiểu thư vừa khinh miệt bàn tán phút chốc im bặt, sắc mặt trắng bệch.
Danh tiếng “Hung tinh sát chủ” của Lục Đình Vân chẳng phải không có căn cứ.
Khi xưa nơi Bắc cảnh, có viên quan nịnh hót dám tung lời bêu xấu, nói chàng tư thông nữ tử trong quân. Chàng phi ngựa nghìn dặm về kinh, chặt lưỡi kẻ tung tin, treo nơi công đường, từ ấy chẳng ai dám bàn tán nửa lời.
Một mảnh tĩnh mịch bao trùm khắp điện.
Ta ngẩng đầu, bất chợt bắt gặp ánh mắt chàng.
Bình thản. Ổn định. Không chút hoảng loạn.
Không hiểu vì sao, lòng ta bỗng yên tĩnh lạ thường.
Ta cũng là người… được ai đó bảo vệ.
11
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc Thái y cũng có kết luận. Trong canh của Quý phi quả có thảo quả, song chẳng mang độc tính. Thế nhưng, trên người Quý phi lại có hương xạ hương — mùi hương đã vương vấn bên nàng từ lâu.
Cung nữ trồng cây thảo quả cắn răng không chịu khai kẻ chủ mưu. Thánh thượng nổi trận lôi đình, lập tức hạ chỉ xử tử nàng.
Lục Đình Vân bật cười lạnh lẽo, ánh mắt sắc như gươm. Hắn rút kiếm, toan tự tay kết liễu nàng.
Khi hồi cung, cả người chàng vấy máu. Vạt áo còn vương vết đỏ chưa khô. Những cung nữ nhát gan hãi hùng đến mức toàn thân run rẩy, chẳng dám thở mạnh.
Lục Đình Vân đưa ta rời khỏi cung điện. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến bước chân ta nhẹ bẫng, chẳng biết là vì hoảng loạn hay mộng mị, mãi đến khi ra khỏi cung mới hồi thần.
Lúc bước lên xe ngựa, ta mới hay chàng vẫn nắm tay ta chưa buông. Lòng bàn tay chàng ấm nóng, đầu ngón tay mang vết chai dày, khiến tay ta hơi ngứa ngáy.
Ta hơi thẹn thùng, khẽ nói:
“…Đa tạ công tử.”
Sau khi lên xe, chàng như muốn rút tay về, song ta lại khẽ siết ngón tay chàng.
Đồng tử Lục Đình Vân khẽ động, yết hầu chuyển động lên xuống, môi mím chặt, trầm giọng nói:
“Lâm Vũ… ta và nàng còn chưa thành thân đâu.”
“Vậy thiếp… buông tay ư?”
Như sợ ta đổi ý, chàng lập tức dùng tay trái giữ c.h.ặ.t t.a.y phải ta lại.
Cỗ xe lăn bánh chậm rãi. Trong khoang xe lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Một lúc lâu sau, Lục Đình Vân cất giọng, mang chút ngượng ngùng:
“Hôm đó… khi ta thấy nàng dưới chân cầu… vì cớ gì ta lại hỏi cưới nàng, nàng có biết chăng?”
“Nếu là người khác, có lẽ ta sẽ chẳng màng…”
Ta cúi đầu, tay xoay xoay chiếc khăn gấm trong tay. Chàng chăm chăm nhìn ta, bỗng cười khẩy:
“Nàng còn giữ khăn tay của kẻ khác.”
“Chậc, cả áo choàng cũng thế.”
Ta ngẩng lên nhìn chàng:
“Những thứ đó… chẳng phải đều là của công tử sao?”
Chàng thoáng sững người. Chính chàng là người trao khăn tay cho ta ở trại ngựa hôm ấy, là người phái thiếu niên đưa ta hồi phủ sau khi rời hoàng cung, cũng là người cứu ta khi ta ngã xuống nước. Mọi chuyện… đều do chàng.
Cổ Lục Đình Vân thoắt cái đỏ bừng, như bị lật tẩy tội trạng.
E rằng, bản thân chàng cũng chẳng ngờ mình lại nhiều sơ hở đến vậy.
Ta chậm rãi nói:
“Mẫu thân ta từng là người chế hương. Từ nhỏ ta đã theo người học nghề, khứu giác nhạy hơn thường nhân. Hương hổ phách mà công tử dùng… chẳng phải thứ mà các hương sư ở kinh thành có thể pha chế được.”
“Khăn tay, xe ngựa, áo choàng… đều vương cùng một mùi hương.”
Ta siết chặt khăn tay, mặt thoáng ửng hồng:
“Vậy nên… Hầu gia… thiếp chỉ có thể lấy chàng thôi…”
“…Ừm… ừm…”
Lục Đình Vân ngồi cạnh ta, nét mặt lại lộ vẻ hồ đồ chẳng hiểu chuyện gì.
12
Nguồn cơn của xạ hương chẳng bao lâu liền được làm sáng tỏ. Tuy Quý phi không trực tiếp mang hương, song trâm ngọc sắc đỏ, vòng ngọc nơi cổ tay cùng các loại trang sức tinh xảo khác đều ẩn giấu mật thất, chứa đựng thứ hương liệu tà ma đã thất truyền từ lâu. Loại hương này nếu nữ nhân đeo lâu ngày thì sẽ không thể hoài thai, lỡ như đã mang thai thì cũng khó giữ trọn kỳ sinh nở.
Mà toàn bộ số trang sức ấy, đều là do công chúa Thanh Ca ban tặng.
Hoàng thượng giận dữ, lập tức hạ chỉ triệu công chúa nhập cung tra xét trong đêm. Công chúa chỉ biết tuôn lệ như mưa, liên tục lắc đầu, kêu oan rằng bản thân hoàn toàn chẳng hay biết sự tình. Để chứng minh sự trong sạch, chính nàng đã đích thân tra khảo thợ thủ công chế tạo trang sức kia. Trước lúc hắn cắn lưỡi tự tận, nàng đã ép hắn phải cúi đầu nhận tội.
Nhạc Huệ chứng kiến cảnh tượng thợ thủ công mình đầy huyết tích trong lao ngục tại phủ công chúa, khẽ khuyên can:
“Điện hạ, xin chớ quá tay với hình phạt tử. Nội Vụ phủ đã lập án điều tra, nhất định sẽ trả lại thanh bạch cho hắn.”
Chàng vẫn nặng lòng vương vấn:
“Chớ để m.á.u tươi vấy bẩn đôi tay của người.”
Công chúa bỗng xoay người, ánh mắt đỏ hoe, giận dữ quát:
“Ngươi quá mềm yếu, cũng quá do dự!”
Chốn hậu cung, một bước sai lầm, vạn kiếp bất phục.
Hiện nay hoàng hậu vẫn chưa có con. Dù hoàng thượng có không ít hoàng tử, nhưng vẫn chưa định lập thái tử. Quý phi vốn là mối tình thanh mai trúc mã của hoàng thượng, mòn mỏi bao năm mới mang thai được một lần, vậy mà suýt chút nữa bị hại đến nỗi thai khí bất ổn.
Tuy không có chứng cứ chỉ rõ công chúa và hoàng hậu đứng sau, nhưng gia tộc của vị Quý phi kia lại thế lực hiển hách. Họ lập tức dâng bản tấu, tố cáo hoàng hậu cùng công chúa âm mưu sát hại người kế thừa, không xứng ngồi nơi tôn vị.
Đông Cung bấy giờ bôn ba khắp nơi, cố gắng hóa giải hoài nghi.
Công chúa cảm thấy bản thân bị hàm oan, ngày ngày đều vào triều dập đầu trước thánh thượng, cầu xin xét lại công đạo. Nhạc Huệ lòng mang áy náy, liền ở lại bên nàng, dâng trà rót nước, dùng lời lẽ ôn nhu để vỗ về.
Mỗi khi công chúa mất kiềm chế, chàng chỉ nhẹ nhàng khuyên:
“Điện hạ, xin hãy bình tâm.”
Giống như suốt sáu tháng qua, chàng vẫn luôn dịu dàng nâng niu nàng trong lòng bàn tay.
Thế nhưng lần này, khi chàng dâng trà, công chúa bỗng hất tay, chén trà rơi vỡ tan:
“Ngươi ngoài việc rót trà, ngươi còn biết làm gì nữa?”
“Bình tâm? Bình tâm?! Nói suông như thế có ích gì?”
“Ngay cả nô tì của ta còn hữu dụng hơn ngươi!”
Nhạc Huệ xưa nay không quyền không thế, luôn tự nhận mình thanh cao, chẳng màng danh lợi. Chính tính cách ấy từng là điều công chúa trân quý nhất ở chàng. Nàng từng yêu sự thuần hậu của chàng suốt hai kiếp người, không hề thay lòng.
Thế nhưng giờ đây, chính phẩm chất ấy lại trở thành điều vô dụng nhất trên đời.
Lúc ấy, Nhạc Huệ vẫn nghĩ lời công chúa chỉ là vì giận quá mà thốt ra. Suy cho cùng, ở tiền kiếp, nàng từng thổ huyết mà c.h.ế.t vì chàng, từng yêu chàng đến tận xương tủy, chẳng tiếc sinh mạng.
Mà cũng vào lúc ấy, Long Nam gặp thiên tai nghiêm trọng, dân tị nạn tràn về khắp chốn.
Nhạc Huệ tình nguyện ra tiền tuyến cứu tế, mong lập công, mong một ngày được phong hầu ban tước, đủ tư cách đứng cạnh công chúa.
Chỉ không biết, đợi đến ngày chàng trở về bình an, liệu công chúa còn có thể vì chàng mà thổ huyết thêm một lần nữa hay chăng?