Dưới Lớp Ngụy Trang - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:09:46
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
45.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy bầu trời đen kịt.
Tôi mở điện thoại xem giờ thì đã là đêm ngày thứ tư rồi.
Kể từ hôm đó, tôi đã mơ mơ màng màng ở trong căn phòng này suốt bốn ngày trời.
Những hình ảnh chớp nhoáng hiện lên trong đầu khiến tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, tôi vén chăn ngồi dậy, một cơn đau nhói truyền khắp người mới khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều.
Mặc dù tôi hiểu biết rất nhiều về loài rắn, nhưng khi tự mình trải qua thì tôi vẫn không tránh khỏi rùng mình.
"Chị…" Một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi, đầu Diệp Hi tựa lên vai tôi, giọng nói còn mang theo vẻ trầm khàn của người vừa tỉnh ngủ.
Tôi cứng người, không dám nhúc nhích.
"Chị là của tôi rồi, tôi vui lắm." Cậu ấy hôn lên gáy tôi.
Cậu ấy kép mặt tôi lại rồi hôn lên môi tôi một lần nữa: "Chị đã đồng ý với tôi rồi, vậy có phải trong lòng chị, tôi cũng có một vị trí nào đó có đúng không?"
Tôi chỉ cúi đầu nhìn bàn tay cậu ấy đặt trên eo mình rồi hơi ngẩn người.
Thật sự có vị trí nào đó sao? Tôi cũng không chắc nữa.
Ở bên một vật thí nghiệm do chính mình nuôi dưỡng… chuyện này, trước kia tôi chưa từng dám nghĩ tới.
Thấy tôi không trả lời, Diệp Hi lại kề sát bên tai tôi rồi khẽ thì thầm không ngừng: "Chị à, ở bên cạnh tôi nhé, sau khi điều chế xong thuốc ức chế, tôi muốn cùng chị đi du lịch khắp nơi, nếu chị muốn thì chúng ta còn có thể sinh một đứa con…"
Như chợt nghĩ ra điều gì đó, cậu ấy nhíu mày dừng lại.
"Không đúng, thôi đừng sinh con nữa, ánh mắt của chị cứ đặt lên người tôi là đủ rồi, sinh con ra lại quấy rầy chúng ta thì phiền lắm."
46.
"…"
Tôi quay đầu lại nhìn vào gương mặt lạnh lùng nhưng chan chứa tình cảm của Diệp Hi.
Trong lòng như có thứ gì đó đang dần tan chảy.
Tôi nghe thấy chính mình khẽ nói: "Được."
Nghe được câu trả lời khẳng định của tôi, ánh mắt của Diệp Hi lại sáng lên, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Trong khoảnh khắc đó, ký ức về Diệp Hi ngoan ngoãn của thời thơ ấu bỗng chốc ùa về.
"Tôi vẫn luôn muốn xin lỗi chị vì đã không cho chị liên lạc với bên ngoài."
Cậu ấy buông tôi ra, lấy trong ngăn kéo đầu giường ra một vật rồi đưa cho tôi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Tôi cúi đầu nhìn, là chiếc điện thoại của tôi.
Một tia nghi hoặc lướt qua trong lòng tôi.
Đúng vậy, kể từ khi cậu ấy bắt cóc tôi đến nơi này, cậu ấy đã tịch thu điện thoại của tôi, thậm chí mỗi lần tôi thông qua máy tính để trao đổi với các chuyên gia về thuốc ức chế thì cậu ấy đều ở bên cạnh, chỉ để ngăn tôi liên hệ với thế giới bên ngoài.
Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, khẽ l.i.ế.m vành tai của tôi: "Hy vọng chị sẽ không phụ lòng tin của tôi."
Tôi vòng tay ôm lại cậu ấy, khẽ trả lời một tiếng: "Ừm."
47.
Tiếp sau đó, sau vô số lần thử nghiệm, cuối cùng tôi, Diệp Hi và nhóm chuyên gia virus hàng đầu cũng đã điều chế thành công thuốc ức chế virus AU.
Ngay sau đó, quá trình theo dõi hiệu quả của thuốc chính thức được bắt đầu.
May mắn thay mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ, các loài động vật hoang dã từng nhiễm bệnh đã bắt đầu lần lượt hồi phục.
Chẳng bao lâu sau, tin tức đầy khích lệ ấy như mọc cánh bay khắp giới sinh học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/duoi-lop-nguy-trang/chuong-13.html.]
Lúc hay tin này thì Diệp Hi đang ôm tôi, cả hai chúng tôi cuộn tròn trên ghế sofa xem phim.
Nhìn dòng tin liên tục chạy trên màn hình điện thoại, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu mọi chuyện tiếp tục diễn biến thuận lợi như thế này, rồi thế giới tự nhiên sẽ dần quay lại quỹ đạo như lúc ban đầu.
Cằm của Diệp Hi khẽ tựa lên đỉnh đầu tôi: "Chị à, thành quả ngày hôm nay, chị có hài lòng không?"
Tôi vừa định lên tiếng thì bất ngờ nghe thấy một tiếng ầm vang dội làm tôi nuốt lại những lời định nói.
Cánh cửa biệt thự bị đạp tung, một đội lính vũ trang trang bị s.ú.n.g đạn xông vào, nòng s.ú.n.g đen ngòm đồng loạt chĩa về phía Diệp Hi.
"Không được động đậy!"
"Thả tiến sĩ Diệp ra ngay!"
48.
Bàn tay đang đặt nơi eo tôi khựng lại, Diệp Hi mặt không biểu cảm nhìn nhóm binh sĩ đó, sau đó cậu ấy cúi xuống nhìn tôi.
Tôi không ngờ trong tình huống nguy cấp như vậy mà Diệp Hi vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đến kỳ lạ.
Cậu ấy chỉ chăm chăm nhìn tôi, tôi cũng ngẩng đầu đáp lại ánh mắt đó.
Trong mắt của cậu ấy là sự lạnh lẽo như băng: "Ha… Cuối cùng thì chị cũng đã gọi điện thoại rồi đúng không?"
Tôi không trả lời mà chỉ lặng lẽ rút từ trong tay áo ra một ống tiêm, sau đó nhanh chóng đ.â.m thẳng vào đùi của cậu ấy.
Đôi mắt đỏ sậm của Diệp Hi híp lại, tràn đầy khó tin: "Chị…"
Tôi chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng đẩy thân thể dần trở nên vô lực của cậu ấy ra, từ trên cao nhìn xuống cậu ấy.
Đây là thuốc gây mê cấp độ cao, chỉ một liều cũng có thể khiến một con voi gục tại chỗ, với thể trạng của Diệp Hi, tuy không c.h.ế.t nhưng cũng lập tức bị tê liệt.
"Chị… quả là tàn nhẫn mà…"
Tôi quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt cậu ấy: "Xin lỗi Diệp Hi, nhưng hãy tin tôi đi, cậu sẽ không sao đâu."
"Không sao à?"
Diệp Hi bật cười khẽ: "Là một dị loại đã mất hết giá trị nghiên cứu, quay về chẳng khác đi c.h.ế.t cả."
Tôi im lặng rồi rút mũi kim ra khỏi người cậu ấy.
Tôi không nhìn cậu ấy thêm một lần nào nữa, tôi quay người nói với đội binh sĩ:
"Chúng ta đi thôi."
49.
Sau khi đưa Diệp Hi trở về phòng thí nghiệm, chúng tôi lại giam cậu ấy vào căn phòng cũ.
Khi cuộc họp được mở ra để bàn về việc xử lý Diệp Hi, toàn bộ các nhà nghiên cứu đều nhất trí tiến hành an tử cho cậu ấy.
Còn tôi, tôi chỉ ngồi im lặng trong phòng họp, không nói một lời.
Cuối cùng khi buổi thảo luận sắp kết thúc, viện trưởng quay sang hỏi tôi: "Là người phụ trách trực tiếp của bán xà Diệp Hi, tiến sĩ Diệp có ý kiến gì không?"
Tôi bình thản trả lời: "Tôi không có ý kiến gì, tôi đồng ý với quyết định này."
Tôi liếc nhìn mọi người trong phòng họp: "Chỉ là… về việc xử lý, tôi muốn đích thân mình ra tay."
"Đương nhiên là được rồi." Viện trưởng liếc mắt nghi hoặc: "Nhưng dù sao cô cũng từng có tình cảm với vật thí nghiệm, quá trình này chúng tôi cần phải giám sát."
Tôi gật đầu: "Đương nhiên rồi."
…