Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Dưới Lớp Ngụy Trang - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:09:55
Lượt xem: 114

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi tôi mở cửa phòng giam của Diệp Hi ra, đập vào mắt tôi chỉ là một căn phòng đơn sơ.

 

Cậu ấy nửa nằm trên giường, nét mặt bình thản.

 

Hiệu lực của thuốc mê kéo dài hai ngày, giờ vẫn còn một ngày nữa nên cậu ấy chưa thể cử động.

 

Cậu ấy lười biếng liếc nhìn tôi rồi lại nhìn đội giám sát phía sau tôi, sau đó lại nhìn thứ trong tay tôi.

 

Cậu ấy nhướng mày rồi bật cười đầy mỉa mai: "Cuối cùng thì chị cũng đến rồi."

Tôi im lặng.

 

Hồi lâu sau tôi mới lên tiếng hỏi: "Diệp Hi, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết… tại sao cậu có thể biến ra đôi chân người không?"

 

Diệp Hi cười nhạt: "Chuyện này cần tôi phải nói à? Chị thông minh như vậy, sao lại đoán không ra?"

 

Tôi ngẫm lại, đúng là như thế thật.

 

Thứ giúp cậu ấy mọc ra đôi chân chỉ có thể là thứ chất kỳ quái trong cơ thể của cậu ấy trước đây thôi.

 

Tuy không rõ chất đó được hình thành như thế nào nhưng nó thực sự đã xuất hiện trong phòng thí nghiệm của tôi, mà đúng là Diệp Hi có thể điều khiển nó.

 

"Chị đã biết rồi, vậy bây giờ chị cũng nên nói rõ mục đích chị đến đây làm gì đi chứ?"

 

"Tự bản thân cậu cũng đoán ra rồi còn gì." Tôi nghiêng mặt đi.

 

Diệp Hi cúi đầu cười tự giễu: "Nếu chị muốn g.i.ế.c tôi thì cứ nói thẳng một câu là được, sao tôi có thể không ngoan ngoãn chịu c.h.ế.t được chứ?"

 

Tôi khẽ nói: "Tôi đã báo cảnh sát, tại sao cậu không ngăn lại? Chẳng lẽ cậu không theo dõi điện thoại của tôi sao?"

 

"Tôi chỉ muốn đánh cược một ván, nếu thắng thì tôi và chị sẽ bên nhau suốt đời." Diệp Hi cười nhạt.

 

"Nếu thua… ha ha, cùng lắm là mất mạng thôi, vậy thì cần gì phải theo dõi điện thoại của chị chứ?"

 

Mặc dù cậu ấy nói ra một cách rất thờ ơ, nhưng đôi mắt dần đỏ hoe, mấy đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, tất cả những thứ này đã bán đứng cảm xúc trong lòng cậu ấy.

 

Tôi thở dài, cúi đầu hôn lên khóe môi của cậu ấy, gạt đi phần thuốc thừa trên ống tiêm.

 

"Diệp Hi, ngủ một giấc thật ngon nhé."

 

50.

 

Sau khi tiêm thuốc an tử cho Diệp Hi, tôi đưa t.h.i t.h.ể của cậu ấy vào phòng đông lạnh.

 

Nhờ vào việc chế tạo thành công thuốc ức chế virus AU, mọi sự chú ý trong phòng thí nghiệm lập tức rời khỏi người nửa người nửa rắn vừa qua đời này đổ dồn về phương thuốc mới.

 

Sự chú ý của con người luôn xoay chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn ai để tâm đến Diệp Hi nữa.

 

Trong gian phòng đông lạnh tĩnh lặng không tiếng động đó, tôi một mình lặng lẽ bước vào khoang chứa t.h.i t.h.ể của Diệp Hi.

 

Kéo mở cánh tủ, từng luồng khí lạnh cuồn cuộn tràn ra, Diệp Hi với gương mặt trắng bệch đang nằm yên trong khoang tủ nhỏ đó.

 

Tôi nhẹ nhàng đẩy ống tiêm chứa thuốc giải vào, lặng lẽ nhìn chất lỏng màu đỏ rỉ từng giọt vào tĩnh mạch của cậu ấy.

 

Bàn tay của tôi khẽ vuốt ve lên gương mặt đã mất hết sắc hồng ấy, tôi bắt đầu lặng lẽ suy nghĩ về kế hoạch của mình.

 

Nếu không có gì ngoài dự đoán thì ba giờ sau các đồng nghiệp sẽ kết thúc hội nghị và trở về.

 

Thêm một ngày nữa, tôi sẽ mượn danh nghĩa chức vụ cùng với công trạng của mình trong việc nghiên cứu thuốc ức chế để xin đưa t.h.i t.h.ể Diệp Hi về làm mẫu vật.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/duoi-lop-nguy-trang/chuong-14.html.]

Không lâu sau đó, tôi sẽ đệ đơn xin rời khỏi phòng thí nghiệm, mang theo Diệp Hi rời khỏi thành phố này mãi mãi.

 

Đúng vậy, tôi đã tiêm cho Diệp Hi một liều thuốc an tử giả do chính tay mình điều chế.

 

Mục đích chỉ là để lừa gạt các đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm.

 

Loại thuốc an tử giả này tuy không gây c.h.ế.t người, nhưng nếu không được tiêm thuốc giải trong vòng hai ngày, người bị tiêm sẽ thật sự mất mạng.

 

Do hiệu lực của thuốc rất mạnh, ít nhất Diệp Hi cũng cần năm ngày mới có thể tỉnh lại.

 

Tôi biết rõ Diệp Hi là người kiêu ngạo, làm gì cũng không câu nệ, nếu tôi nói ra kế hoạch này với cậu ấy thì chắc chắn cậu ấy sẽ không đồng ý.

 

"Xin lỗi, tự ý quyết định thay cậu là tôi sai rồi, nhưng tôi hy vọng cậu có thể sống nhẹ nhõm hơn một chút."

 

"Nếu cậu không bị loại bỏ thì phòng thí nghiệm sẽ truy đuổi cậu mãi không buông."

 

"Dù cho cậu có trốn đến chân trời góc bể thì cũng không thể thoát được."

 

Tôi hy vọng Diệp Hi có thể có một thân phận hoàn toàn mới.

 

Một thân phận mới của một người bình thường.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

Nhìn gương mặt của cậu ấy vẫn tái nhợt không chút huyết sắc, tôi không kìm được mà đưa tay khẽ vuốt ve đường nét nghiêng nghiêng của cậu ấy. "Xin lỗi... nhưng tôi nhất định sẽ đưa cậu ra khỏi nơi này."

 

Nói xong, tôi đứng dậy, chuẩn bị đẩy tủ đông trở lại, nhưng ngay khi tay tôi vừa chạm vào thành tủ thì…

 

"Ra ngoài rồi thì sao?"

 

Đột ngột có một giọng nói thứ hai vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

 

Tôi sửng sốt, không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên.

 

Trước mắt tôi, Diệp Hi từ từ ngồi dậy, hàng mi dài yếu ớt rung động, đôi mắt đỏ sẫm nhìn thẳng vào tôi không chớp mắt, đôi môi của cậu ấy vẫn còn lộ rõ sự tái nhợt.

 

"Cậu…" Tôi nghẹn lời, không biết phải nói gì tiếp theo.

 

Đúng vậy, thể chất của Diệp Hi vốn là một bí ẩn, cậu ấy có thể tỉnh lại sớm hơn thời gian dự kiến cũng không phải chuyện quá mức kỳ lạ.

 

Cậu ấy lại hỏi: "Chị vẫn chưa trả lời tôi, sau khi ra ngoài thì chị định làm gì?"

 

"…" Thật ra, vấn đề này tôi cũng chưa từng suy nghĩ quá xa.

 

Diệp Hi chống tay lên mép tủ, từng chút một tiến lại gần tôi.

 

"Ra ngoài rồi… chị lập tức gả cho tôi được không?"

 

Tôi: !!!

 

Thấy tôi im lặng, Diệp Hi lại nói: "Tôi đã từng nói nếu ván cược này tôi không thua thì tôi và chị sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp."

 

"Chị đã trao cho tôi quân bài thắng cuộc, sao chị có thể nuốt lời được?"

 

Không chịu nổi cái giọng điệu vừa ngang ngược vừa khẳng định ấy, tôi khẽ bật cười.

 

"Được."

 

"Ra ngoài rồi, chúng ta sẽ kết hôn."

 

 

Loading...