Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Dưới Lớp Ngụy Trang - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:07:51
Lượt xem: 118

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi tưởng mình quá nghiêm khắc nên đã khiến cậu ấy sợ rồi nên định an ủi mấy câu, không ngờ nó cậu ấy lại đầy ấm ức lườm tôi một cái, đôi môi chu lên, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay lưng lại giận dỗi không thèm để ý tới tôi nữa.

 

???

 

Chuyện quái gì thế này? Mới bảy tháng tuổi mà đã biết giận dỗi rồi sao?

 

Tôi dở khóc dở cười, nhún vai rồi cầm bình sữa đi ra ngoài đóng cửa lại.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

 

Dù sao tôi vẫn còn rất nhiều thí nghiệm phải làm, không thể cứ mãi dỗ dành một đứa bé đang dỗi được.

 

Huống hồ cậu ấy cũng chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi.

 

Không cần thiết phải tiêu tốn quá nhiều tâm tư cho những cảm xúc kiểu này của cậu ấy.

 

7.

 

Sau Diệp Hi thì tôi lại nuôi dưỡng thành công một con hạc đầu đỏ.

 

Lần này, đúng như mong đợi của tôi, rốt cuộc nó đã là một con hạc thuần chủng, không còn xuất hiện tình trạng biến dị như Diệp Hi nữa.

 

Cả buổi chiều hôm đó tôi cứ chìm đắm trong niềm vui sướng và phấn khích vì sự ra đời của con hạc, không ngừng kiểm tra dữ liệu sinh học của nó, say mê đến mức không rời tay được.

 

Điện thoại trên bàn rung lên mấy lần mà tôi cũng hoàn toàn không hay biết.

 

Đến khi kiểm tra xong dữ liệu của con hạc thì đã là mười giờ tối, tôi đã trực tiếp bỏ lỡ thời gian pha sữa cho Diệp Hi lúc tám giờ.

 

Khi tôi hối hả pha sữa xong rồi chạy vào phòng nơi đặt Diệp Hi, thứ tôi nhìn thấy chỉ là một chú rắn nhỏ nằm bất động trên giường, hàng mi dài cụp xuống, tinh thần sa sút rõ rệt, dường như cậu ấy đã đói đến lả người.

 

Cậu ấy nghe thấy ở cửa có tiếng động, chỉ lười nhác ngước mắt lên liếc nhìn tôi một cái rồi lập tức quay đầu đi như đang giận dỗi.

 

Ta vội bế cậu ấy lên, đỡ đầu cho cậu ấy uống sữa, nhưng quả thực tính tình của nhóc con này không phải dạng vừa, cậu ấy ngậm chặt miệng không chịu ngậm lấy núm bình sữa.

 

Tôi bất lực, dù biết là cậu ấy không hiểu nhưng tôi vẫn cứ lẩm bẩm nói: "Em muốn thế nào mới chịu tha thứ cho chị đây?"

 

Không ngờ Diệp Hi đang nằm trong lòng tôi lại đột ngột mở miệng: "Em... không tha thứ cho chị..."

 

"Cạch" một tiếng, bình sữa rơi xuống đất, tôi sững người, cậu ấy dọa tôi giật mình không nhẹ.

 

Cậu ấy chỉ mới bảy tháng tuổi, vậy mà không chỉ nghe hiểu được lời tôi nói mà còn có thể tự tổ chức ngôn ngữ để trả lời lại?

 

Dù là trẻ con bình thường, ở độ tuổi bảy tám tháng này thì cũng chỉ mới biết ê a gọi ma ma ba ba trong vô thức mà thôi.

 

Cảm giác bất an trong lòng tôi càng lúc càng rõ ràng, tôi nhặt bình sữa lên, qua loa lau sạch, tôi cố giữ vẻ mặt bình tĩnh rồi dịu dàng hỏi: "Vừa rồi em nói gì thế?"

 

Diệp Hi cau có ôm lấy tay mình, ánh mắt nhìn tôi đầy lãnh đạm: "Em nói là em sẽ không tha thứ cho chị."

 

8.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duoi-lop-nguy-trang/chuong-3.html.]

Tôi chăm chú nhìn cậu ấy, sau đó lại nhẹ nhàng hỏi: "Từ khi nào mà em bắt đầu nghe hiểu lời chị nói thế? Em biết nói chuyện lúc nào?"

 

Dường như Diệp Hi nhận ra có điều gì đó bất thường nên cậu ấy khẽ sững lại, ngước mắt nhìn tôi một cái rồi im bặt.

 

Thấy phản ứng nhạy cảm này của cậu ấy, cảm giác khác thường trong lòng tôi càng thêm mãnh liệt.

 

Giọng của tôi dịu đi, tôi nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy: "Diệp Hi ngoan, nói cho chị biết, em học nói từ bao giờ thế?"

 

Diệp Hi lại liếc nhìn tôi một cái rồi mấp máy môi, bỗng nhiên cánh tay nhỏ ôm lấy eo tôi, giọng nói u uất như một đứa trẻ biết mình phạm lỗi: "Em nghe mọi người nói chuyện... với cả tiếng trong điện thoại của chị nữa... em đoán là phải nói như vậy nên thử xem sao..."

 

Nghe đến đây thì tôi im lặng.

 

Phải rồi, nhà kính nuôi dưỡng Diệp Hi rất gần phòng thí nghiệm của tôi, đúng là những mẩu đối thoại rải rác giữa tôi và đồng nghiệp có thể lọt vào tai cậu ấy.

 

Hơn nữa sau mỗi lần làm thí nghiệm, tôi hay mở điện thoại giải trí, lúc thì lướt weibo xem video ngắn, lúc lại xem phim.

 

Đôi khi thấy Diệp Hi ở một mình trong nhà kính buồn chán, tôi cũng sẽ bế cậu ấy ra ngồi xem cùng tôi.

 

Lúc nào Diệp Hi cũng rất ngoan, cậu ấy không khóc không quấy, không giống trẻ nhỏ mấy tháng tuổi chút nào, cậu ấy luôn mở to đôi mắt xinh đẹp, không chớp lấy một lần mà dõi theo màn hình điện thoại.

 

Ban đầu tôi chỉ nghĩ là cậu ấy có hứng thú với hình ảnh, không ngờ rằng cậu ấy lại đang học ngôn ngữ từ trong video.

 

Nhưng chỉ vậy thôi thì vẫn chưa đủ.

 

Trong vòng bảy tháng, một sinh linh chỉ mới ra đời bảy tháng lại chỉ nhờ nghe và nhìn mà gần như đã nắm được một loại ngôn ngữ.

 

Trong lòng tôi bắt đầu có một nỗi lo sâu sắc, rốt cuộc trí tuệ của Diệp Hi cao siêu đến mức nào?

 

9.

 

Không lâu sau đó, tôi mời một người bạn là bác sĩ tâm lý tên Lưu Nhạc tới, tôi mong anh ấy có thể giúp tôi kiểm tra chỉ số IQ của Diệp Hi.

 

Nhưng vừa nhìn thấy Lưu Nhạc, Diệp Hi lập tức thay đổi thái độ, từ một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu trở thành một đứa trẻ hoàn toàn khác hẳn.

 

Chiếc đuôi rắn cứng đờ, trong mắt lóe lên tia cảnh giác, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy đề phòng nhìn chằm chằm vào Lưu Nhạc, miệng còn phát ra âm thanh "xì xì" đầy cảnh cáo đặc trưng của loài rắn.

 

Có lẽ vì ngày thường Diệp Hi thể hiện quá giống một đứa trẻ loài người, luôn quấn quýt lấy tôi, mềm mại đáng yêu nên gần như tôi đã quên mất một điều: Trong cơ thể của cậu ấy, tỉ lệ gen của loài rắn vượt xa tỉ lệ gen của con người.

 

Thế nên khi đối mặt với dáng vẻ cảnh giác hung dữ như dã thú đó, bỗng nhiên tôi cảm thấy cậu ấy vô cùng xa lạ.

 

Tôi đè nén cảm giác bất an đang dâng trào trong lòng lại rồi bước lại gần xoa đầu cậu ấy, hạ giọng nhẹ nhàng trấn an: "Diệp Hi ngoan, để anh trai làm vài bài kiểm tra cho em nhé, như vậy chị mới có thể xây dựng phương án bồi dưỡng tiếp theo cho em được."

 

Đương nhiên phương án bồi dưỡng đó chỉ là cái cớ.

 

Điều tôi thực sự muốn biết là liệu cậu bé này có khả năng trở thành mối đe dọa cho xã hội loài người hay không.

 

Chỉ dựa vào thể chất vốn đã vượt trội đó của cậu ấy, nếu đến cả trí lực cũng…

 

 

Loading...