Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Dưới Lớp Ngụy Trang - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:08:29
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

17.

 

"Diệp Hi của chị lúc nào cũng xinh xắn cả, thiếu hai cái răng thôi cũng không xấu đâu."

 

Diệp Hi vẫn không nhúc nhích.

 

"Diệp Hi ngoan nhé, ngoan thì sau này mỗi ngày chị sẽ mang đồ ăn vặt cho em."

 

Ánh mắt của Diệp Hi vẫn tràn đầy đề phòng, thậm chí cậu ấy còn trườn ra xa hơn nữa.

 

Thấy dụ dỗ không được, tôi vừa định mở miệng nói thêm thì không ngờ Diệp Hi đã nhanh miệng hơn.

 

Hai hàng lông mày nhỏ cau lại, mặt mũi nghiêm nghị, giọng điệu vô cùng kiên quyết: "Chị đừng khuyên em nữa, răng mọc trên người em thì là của em, dù chị nói gì thì em cũng không nhổ đâu!"

 

"..."

 

Nhóc con vừa mềm mại vừa hung dữ thế này, thái độ phản kháng này khiến tôi hơi ngạc nhiên.

 

Con ngươi của Diệp Di đảo tròn, cậu ấy mím môi lén lút liếc nhìn tôi một cái: "Chị sợ răng của em sắc quá làm em bị thương đúng không? Em tự... mài cho phẳng là được."

 

Tôi hứng thú khoanh tay lại: "Nói thử xem, em định mài kiểu gì?"

 

"...Chị có đồ mài răng không?" Cậu ấy dè dặt hỏi.

 

"Chị có que mài răng, nhưng đó là loại dành cho động vật họ mèo hoặc chó dùng khi ngứa răng, chị không chắc là em dùng được."

 

"..." Diệp Hi cúi đầu im lặng.

 

Tôi trầm ngâm giây lát rồi quyết định để mặc cậu ấy vậy.

 

"Thôi được rồi, em tự suy nghĩ đi, khi nào nghĩ thông rồi thì nói với chị."

 

Trẻ con mà, không tự nếm trải đau khổ thì sẽ chẳng biết mình sai ở đâu.

 

Nếu cậu ấy đã muốn giữ thì cứ để cậu ấy giữ đi.

 

May mà chuyện này vượt ngoài dự đoán của tôi, hai chiếc răng nanh đó mọc đến một mức độ nhất định rồi ngừng lại, nhìn bề ngoài chỉ sắc hơn răng nanh bình thường một chút.

 

Nếu đã như thế thì tôi cũng chẳng bận tâm thêm làm gì nữa.

 

18.

 

Tuy tôi không hề có ý định từ bỏ Diệp Hi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không lo lắng về tính nguy hiểm tiềm tàng của cậu ấy.

 

Diệp Hi có thể lực phi thường, trí tuệ lại cực kỳ cao, trực giác nhạy bén bẩm sinh của tôi luôn cảnh báo rằng, tuy hiện tại trông cậu ấy có vẻ ngoan ngoãn hiền lành nhưng vẫn ẩn chứa một mối nguy cơ khôn lường.

 

Từ xưa đến nay chưa bao giờ trực giác của tôi cảnh báo mà lại vô căn cứ cả.

 

Cho nên tôi đã đệ trình một bản kiến nghị xin nâng cấp cấp độ phòng thủ của viện nghiên cứu.

 

Thế nhưng bản kiến nghị này lại như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có hồi âm.

 

Tôi còn chủ động nhắc đến chuyện này với Viện trưởng nhiều lần, vậy mà ông ta chỉ cười ha ha, vỗ n.g.ự.c đầy tự tin kêu tôi cứ yên tâm, cho dù là nửa con ruồi cũng không thoát khỏi bức tường đồng vách sắt của viện nghiên cứu.

 

Tôi không nắm quyền thực sự ở đây, cộng thêm thái độ của Viện trưởng như vậy nên tôi cũng không thể làm được gì hơn.

 

Bất đắc dĩ, kế hoạch gia cố phòng thủ viện nghiên cứu đành phải gác lại.

 

Tôi tiếp tục chung sống với Diệp Hi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chúng tôi cứ bên cạnh nhau như thế suốt một năm trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/duoi-lop-nguy-trang/chuong-6.html.]

 

Trong một năm đó, tôi dần dần phát hiện ra nhiều điểm bất thường ở Diệp Hi.

 

19.

 

Lúc bảy tháng tuổi, Diệp Hi đã sở hữu thể lực ngang với một người đàn ông trưởng thành.

 

Mà cho đến khi cậu ấy thêm một tuổi, cậu ấy đã có thể dùng tay không bẻ cong cánh cửa nhỏ bằng hợp kim titan trong phòng thí nghiệm.

 

So với thể lực kinh khủng đến mức khó tin đó, tốc độ phát triển thần tốc của cậu ấy còn khiến người ta sửng sốt hơn.

 

Một tuổi bảy tháng, cậu ấy đã mang dáng vẻ của một thiếu niên mười lăm tuổi.

 

Khuôn mặt trắng trẻo thanh tú còn phảng phất nét ngây thơ, thân trên rắn chắc gọn gàng, phần đuôi rắn cường tráng bóng loáng, uốn lượn kéo dài từ cửa phòng kính đến tận góc sâu bên trong phòng.

 

Căn phòng kính nhỏ hẹp đã không còn đủ chỗ cho cậu ấy nữa, thế là tôi quyết định chuyển cậu ấy sang một căn phòng khác rộng rãi hơn.

 

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cậu ấy xong, trong lòng tôi vẫn canh cánh lo lắng cho con kỳ đà Komodo mới sinh, cho nên tôi chỉ dặn dò Diệp Hi vài câu, bảo cậu ấy hãy cố thích nghi với hoàn cảnh mới.

 

Ta nói rất tỉ mỉ, còn cậu ấy thì im lặng chăm chú lắng nghe.

 

Thế nhưng tôi vừa nói xong, vừa định quay người rời đi thì đuôi rắn của cậu ấy đã quấn lấy chân tôi.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

 

Tôi dùng chút sức muốn gỡ ra nhưng đuôi của cậu ấy vẫn không nhúc nhích.

 

Xét về sức mạnh thì tôi hoàn toàn không phải đối thủ của cậu ấy nên chỉ đành thở dài bất lực: "Diệp Hi, đừng nghịch nữa, chị còn phải về tiếp tục làm thí nghiệm nữa."

 

Nhưng cậu ấy vẫn không nói một lời, hai cánh tay rắn rỏi chậm rãi ôm lấy vòng eo của tôi.

 

Một dòng điện lặng lẽ chạy dọc theo sống lưng.

 

Trong đầu tôi bất giác dâng lên cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt đặc trưng của loài rắn.

 

Thiếu niên chỉ nhẹ nhàng tựa cằm lên vai tôi, giọng nói lạnh lạnh mà trầm thấp vang lên: "Chị ở lại chơi với em thêm một chút được không? Lúc nào cũng chỉ có mình em trong căn phòng trống rỗng này, em cũng thấy cô đơn mà…"

 

20.

Bất chợt một bên má của tôi cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt.

 

Diệp Hi nhẹ nhàng hôn lên má tôi: "Hôm nay chị ở lại với em một lát được không? Chỉ một lát thôi mà."

 

"Diệp Hi ngoan, hôm nay thật sự chị không có thời gian."

 

Ta đã mất trọn sáu tháng để ấp nở con kỳ đà Komodo này, hôm nay là tuần thứ năm kể từ khi nó nở ra.

 

Là người chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình nên lát nữa tôi buộc phải đi kiểm tra số liệu cơ thể của nó.

 

Thế nhưng không ngờ hôm nay Diệp Hi lại cư xử khác hẳn mọi ngày, cậu ấy hoàn toàn không nghe lời, thậm chí đuôi rắn còn quấn chặt hơn.

 

Tôi lại thử nhấc chân thoát ra nhưng cậu ấy lại càng siết chặt hơn, gương mặt lạnh lạnh dán sát vào người tôi.

 

"Buông chị ra." Tôi lạnh giọng nói.

 

Cậu ấy trầm giọng nói: "Nhưng em thật sự rất muốn ở bên chị..."

 

"Hôm nay không được, lần sau khi chị có thời gian, chị nhất định sẽ ở lại lâu hơn với em..."

 

Tôi đang định gỡ tay của cậu ấy ra, nhưng cậu ấy vẫn ghì chặt như cái kẹp sắt, không hề lay chuyển được.

 

 

 

Loading...