Dưới Lớp Ngụy Trang - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:08:39
Lượt xem: 93
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lúc nào chị cũng nói như vậy, nhưng chưa có lần nào chị thật sự ở lại với em cả."
"Lần sau chắc chắn chị..."
"Câu này, trong vòng một năm nay chị đã nói tổng cộng một trăm sáu mươi lăm lần rồi."
Diệp Hi nheo mắt rồi cắt ngang lời nói của tôi.
"Chị à, có qua loa lấy lệ cũng phải có mức độ thôi chứ."
21.
"…" Tôi đành bất lực, bắt đầu chuyển hướng sang công kích ngược lại cậu ấy: "… Nếu chị đã nói nhiều đến vậy rồi thì em cũng nên tự xem lại bản thân xem có phải em quá bám người rồi không?"
Cũng đều là sinh vật thử nghiệm do tôi nuôi dưỡng, nhưng mấy mẫu vật khác chẳng bao giờ bám dính lấy tôi thế này, thậm chí lúc tôi lấy m.á.u cho chúng, chúng còn chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.
Sao đến lượt Diệp Hi thì lại thành ra thế này chứ?
May mà Diệp Hi vẫn biết quan sát sắc mặt người khác.
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của tôi, cậu ấy rũ mắt, ôm tôi thêm một lúc rồi mới chậm rãi buông tay ra.
Cậu ấy chăm chú nhìn tôi: "Vậy thì để bù đắp, chị phải đồng ý với em một yêu cầu."
Diệp Hi chưa từng đưa ra yêu cầu gì với tôi, khiến tôi cũng hơi tò mò: "Yêu cầu gì?"
Ánh mắt của cậu ấy từ từ hạ xuống rồi dừng lại trên môi tôi.
Đôi mắt phượng hẹp dài của cậu ấy nheo lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m qua đôi môi đỏ mọng.
Vốn dĩ thiếu niên này có gương mặt tuấn tú lạnh lùng, giờ vô thức làm động tác này lại khiến người ta bất giác cảm thấy cậu ấy quyến rũ đến mê hoặc.
22.
Tôi không khỏi hơi khựng lại.
Vốn dĩ bản tính của loài rắn không kiềm chế được ham muốn, mà trong cơ thể của Diệp Hi, tỉ lệ gen của loài rắn cao hơn hẳn so với gen của con người... Lẽ nào cậu ấy cũng không tránh khỏi chuyện này?
Hơi thở lành lạnh của Diệp Hi phả nhẹ lên cổ của tôi khiến da thịt của tôi ngứa ngáy: "Chị à, em phát hiện ra một chuyện rất thú vị."
"Hôm trước, em thấy một nam nghiên cứu viên và một nữ nghiên cứu viên ôm nhau rất chặt, ban đầu em rất tò mò không biết họ đang làm gì, em theo dõi họ rất lâu thì mới phát hiện... thì ra họ đang áp miệng vào nhau đấy."
Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Hi nhìn tôi: "Chị nói xem, họ đang làm gì hả?"
"…"
Khóe miệng của tôi khẽ giật, tôi trái lương tâm mà bịa chuyện: "… Chắc là có người bị thiếu oxy, nên người kia đang hô hấp nhân tạo cho đối phương thôi…"
"Nhưng biểu cảm trên gương mặt họ trông rất vui vẻ…"
Diệp Hi mỉm cười, ánh mắt nóng rực.
"Em cũng muốn biết rốt cuộc chuyện đó vui vẻ ở chỗ nào… cho nên em cũng muốn giống họ… chị ơi, em cũng muốn làm hô hấp nhân tạo cho chị."
"…"
23.
Tôi nhìn Diệp Hi, khuôn mặt của cậu ấy trắng trẻo, đôi môi đỏ như son, vẻ tuấn tú của thiếu niên giống như ngọc thạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/duoi-lop-nguy-trang/chuong-7.html.]
Nhưng… hôn một người nửa người nửa rắn do chính mình nuôi lớn… chuyện này thật sự quá đỗi hoang đường.
"Diệp Hi, đó là việc chỉ những người yêu nhau hoặc vợ chồng mới làm thôi, còn em và chị không phải là mối quan hệ đó."
Diệp Hi khựng lại, ánh mắt khẽ d.a.o động: "Vậy em và chị là mối quan hệ gì?"
Câu hỏi này làm tôi cứng họng, tôi không thể nào nói thật rằng cậu ấy chỉ là vật thí nghiệm của tôi, còn tôi là người đã tạo ra cậu ấy.
Tôi suy nghĩ giây lát rồi cân nhắc nói: "Em là con của chị."
"…" Diệp Hi im lặng.
Hồi lâu sau, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt thấp thoáng những cảm xúc mà tôi hoàn toàn không thể hiểu rõ.
"Chị luôn coi em là một đứa trẻ thôi sao?"
"Đúng vậy." Thật ra cũng không hoàn toàn đúng.
Nhưng mối quan hệ ở phòng thí nghiệm này thì không cần phải nói rõ ràng với Diệp Hi.
Diệp Hi cau mày: "Vậy trong mắt chị, em với những sinh vật chẳng khác gì nhau, đều là con của chị sao?"
"Phần lớn là như thế." Nói gì thì nói nhưng thật lòng tôi thiên vị Diệp Hi hơn, vì tính người của cậu ấy rõ ràng hơn các sinh vật khác.
Nhận được câu trả lời xác nhận này của tôi, ánh mắt đỏ sậm sâu thẳm của Diệp Hi bỗng giống như một xoáy nước, cậu ấy chỉ yên lặng chăm chú nhìn tôi.
Tôi nhìn cánh tay của cậu ấy rồi lại nói tiếp: "Hơn nữa, em không còn là một đứa bé sơ sinh nữa, không thể cứ như lúc nhỏ muốn ôm là ôm, hôn là hôn như thế được."
Hai hàng lông mi dài của Diệp Hi khẽ run lên, ngay sau đó đôi mắt phượng của cậu ấy tràn đầy tủi thân.
"Nhưng như thế thì đã sao, em chỉ cao lớn hơn một chút thôi mà."
"Chị nói như vậy, có phải là vì chị không còn thích em nữa, không muốn em chạm vào chị nữa không?"
24.
"…"
Tôi không muốn tranh luận thêm với cậu ấy nữa, tôi chỉ cảm thấy Diệp Hi gọi tôi là chị nhưng trong lòng lại xem tôi như là mẹ của mình.
Con bị mẹ lạnh nhạt, nhất thời khó lòng chấp nhận cũng là điều dễ hiểu.
Tôi thở dài, đang định xoa đầu cậu ấy nhưng lại phát hiện từ lúc nào mà Diệp Hi đã cao hơn cả tôi rồi, khi trò chuyện với cậu ấy, tôi cũng không tự giác nhìn từ trên xuống nữa mà đã thành ngẩng lên nhìn cậu ấy rồi.
Khoảnh khắc này như tia sét đánh ngang đầu tôi, khiến tôi nhận ra một việc vô cùng quan trọng.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Diệp Hi có tư duy con người, chẳng bao lâu nữa cậu ấy sẽ trưởng thành, mà tôi lại chưa từng dạy cậu ấy đọc sách hay học chữ.
Một cái đầu không có tri thức thì chỉ là một khoảng trống mờ mịt, mà bản chất của rắn lại vốn dĩ rất lạnh lùng và hoang đường vô độ.
Nếu không được dẫn dắt đúng hướng, tôi không dám tưởng tượng Diệp Hi sẽ trở thành thứ gì khi hoàn toàn buông thả bản tính của mình.
Tôi hy vọng cậu ấy sẽ có được sự kiềm chế của luân thường đạo lý.
Nghĩ đến đây, tôi đã đưa ra một quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời mình, đó là dạy Diệp Hi học.
Trước kia, tôi vẫn cho rằng việc đổ thêm dầu vào lửa là hành động vô cùng ngu ngốc.
Nhưng bây giờ tôi đã làm một việc còn ngu ngốc hơn gấp bội, đó là tự tay trao cho kẻ săn mồi nguy hiểm nhất vũ khí chí mạng nhất…