Dưới Lớp Ngụy Trang - Phiên ngoại: Diệp Hi
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:10:27
Lượt xem: 130
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phiên ngoại: Diệp Hi
1.
Hôm nay, cuối cùng tôi cũng kết hôn với cô ấy rồi.
Nhà thờ trắng xóa, từng đàn bồ câu trắng xòe cánh bay lên, ánh nắng vàng rực của đầu hạ xuyên qua ô cửa kính loang lổ ánh sáng tràn ngập cả thánh đường.
Tất cả mọi thứ trong buổi sớm đầu mùa hạ khiến người ta cảm thấy thư thái khó tả.
Nhìn nụ cười hạnh phúc ngập tràn trên gương mặt của cô ấy, tôi không kìm được mà bật cười theo.
Sau lời chúc phúc của người chủ trì hôn lễ, tôi cúi đầu đeo nhẫn cho cô ấy.
Một chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền sở hữu tuyệt đối.
Nhìn đôi môi hồng mềm mại như cánh hoa hồng của cô ấy, tôi không chút do dự, đưa tay đỡ lấy gáy của cô ấy rồi hôn xuống.
Cô ấy xấu hổ đẩy tôi ra, ngón tay vô thức véo nhẹ lên cánh tay tôi, nhưng tôi chẳng buồn để tâm.
Tôi đã chờ ngày này suốt hai năm, một cái chạm môi tượng trưng nghi lễ không thể nào dập tắt ham muốn cháy bỏng điên cuồng trong lòng tôi, chỉ có từng nụ hôn sâu không dứt mới có thể khiến tôi nguôi ngoai.
Nắng đầu hạ như rượu vang, rọi vào lòng người đến mức ngây ngất, mà trong lòng tôi, bóng tối vẫn không ngừng sinh sôi lan rộng, tôi muốn cắn nuốt cô ấy, muốn hòa tan cô ấy vào trong m.á.u thịt của mình, càng muốn cùng cô ấy quấn quýt triền miên bất kể ngày đêm.
Người ta nói rắn là loài m.á.u lạnh không thấy ánh mặt trời, ẩn mình ban ngày, ban đêm mới ẩn hiện, tàn nhẫn như quỷ dữ.
Quả thật không sai, đó chính là tôi.
Lột bỏ mọi lớp ngụy trang ngoan ngoãn trước mặt cô ấy thì tôi mới là tôi trọn vẹn.
2.
Trong cơ thể tôi, 97% gene đều đến từ loài rắn, đồng nghĩa với việc nhân tính của tôi còn chưa đến 3%.
Thậm chí mỗi sáng khi tỉnh dậy, nhìn thấy cô ấy nằm bên cạnh mình thì tôi đều thầm mong được kéo cô ấy cùng rơi vào địa ngục với tôi.
Tôi muốn cô ấy khuất phục, muốn chiếm hữu cô ấy thật sâu, muốn mỗi ngày cô ấy phải vì tôi mà điên loạn.
Nhưng tôi cũng hiểu rất rõ với tính cách lạnh lùng cứng rắn của cô ấy, nếu tôi lộ ra bản chất không chút che giấu này, kết cục duy nhất chỉ có thể là phản tác dụng.
Người ta thường nói thợ săn giỏi nhất là người luôn biết ngụy trang thành con mồi.
Với tư cách là một kẻ săn mồi xuất sắc, tôi cần khiến con mồi từng bước từng bước tự nguyện bước vào cái bẫy mình giăng ra rồi sẽ không bao giờ thoát khỏi cái bẫy đó nữa.
May mắn thay, giờ chúng tôi đã kết hôn rồi, chúng tôi có một tờ hôn thú, tôi đã có quyền chiếm hữu cô ấy trọn vẹn.
Nhưng tôi cũng biết rõ thân thể của cô ấy đã thuộc về tôi, nhưng con đường đến trái tim của cô ấy vẫn còn một khoảng cách rất dài.
Rốt cuộc thì ai lại có thể đi yêu chính vật thí nghiệm của mình chứ? Một người lý trí như cô ấy lại càng không.
Cô ấy đồng ý yêu tôi, đồng ý kết hôn với tôi, hoàn toàn là vì tôi đã dùng vài thủ đoạn với cô ấy.
Cô ấy sẽ không bao giờ biết được từ lúc cô ấy đưa cho tôi chiếc máy tính, tôi đã âm thầm giăng lên một cái lưới khổng lồ, chờ đợi cô ấy tự bước vào.
Cô ấy cũng sẽ không biết, hệ thống của viện nghiên cứu đã bị tôi xâm nhập từ một năm trước, mọi dữ liệu đã bị tôi nắm trong tay.
Kể cả hình ảnh trong camera giám sát, từng hành động, từng nét mặt, từng nụ cười của cô ấy trong phòng thí nghiệm, tôi đều đã xem hết không sót một giây.
Cô ấy lại càng không biết, từ ngày tôi phát tình thì cô ấy đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy đó.
Tôi đã đoán trước được phản ứng của cô ấy, sau mấy ngày đêm ở bên cạnh cô ấy, không ai hiểu cô ấy hơn tôi nữa.
Cô ấy không thích bị ép buộc, vậy tôi sẽ giả vờ suy nghĩ cho cô ấy, giả vờ đáng thương, giả vờ cố chấp.
Kẻ săn mồi tầm thường chỉ biết dùng vũ lực cưỡng ép con mồi, còn kẻ săn mồi bậc cao thì luôn hiểu cách phá vỡ hàng phòng tuyến tâm lý của con mồi.
Bốn ngày quấn quýt đó, trong khoảnh khắc cô ấy mơ hồ mất cảnh giác, tôi đã tiêm cho cô ấy một loại dopamine do tôi tự điều chế.
Chất này khiến cô ấy sinh ra ảo giác yêu đương, mỗi khi cảm nhận được hơi thở của tôi, trái tim của cô ấy sẽ đập loạn nhịp không thể kiểm soát được.
Đương nhiên cô ấy chỉ có phản ứng đó với tôi thôi.
Tôi biết rõ bản thân làm vậy là sai, mọi luân thường đạo đức mà cô ấy dạy tôi đã bị tôi vứt bỏ hoàn toàn.
Nhưng với bản chất độc hiểm của loài rắn, tôi không thể kìm nén ham muốn và tà niệm của mình.
Khoa học là một thứ khó mà định nghĩa, người tốt dùng nó để cứu nhân độ thế, kẻ xấu dùng nó để làm càn làm loạn.
Mà tôi… chỉ muốn ở bên ánh sáng duy nhất của đời mình là cô ấy, mãi mãi không rời.
Cô ấy có quá nhiều thứ trong đời, tình bạn ở viện nghiên cứu, cha mẹ yêu thương cô ấy, còn có cả sự sống còn và hồi sinh của giới tự nhiên.
Nhưng thế giới của tôi… chỉ có mình cô ấy.
Cô ấy là tất cả của tôi, vậy thì tất cả của cô ấy… cũng phải hoàn toàn thuộc về tôi.
3.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/duoi-lop-nguy-trang/phien-ngoai-diep-hi.html.]
Ván cược duy nhất mà tôi từng liều mình đánh cược, với nguy cơ mất đi cô ấy, chính là việc quay lại phòng thí nghiệm.
Ban đầu tôi không định đánh cược, nhưng cũng như mọi kẻ đang yêu ở vị trí thấp hơn, tôi quá khao khát muốn biết cô ấy quan tâm tôi đến mức nào, dù trong lòng tôi hiểu rõ, tất cả chỉ là tác dụng của hormone.
Kết quả tuy lắm quanh co khúc khuỷu, nhưng cũng không khiến tôi thất vọng.
Mà đã thắng cược rồi thì bước tiếp theo, tôi muốn cô ấy sinh cho tôi một đứa con.
Tôi vốn không muốn có một đứa trẻ để rồi nó sẽ chia sẻ sự chú ý của cô ấy dành cho tôi, nhưng hiệu lực của hormone không thể kéo dài mãi mãi.
Đợi thêm một thời gian nữa, khi cơ thể của cô ấy bắt đầu miễn dịch với loại hormone này, mọi thứ sẽ quay về điểm xuất phát.
Nhưng… đứa trẻ thì vẫn sẽ tồn tại.
Tôi biết, vốn dĩ cô ấy là người ngoài lạnh trong nóng, khi dữ liệu cơ thể tôi xảy ra vấn đề, cô ấy vì muốn bảo vệ tôi mà suy đi tính lại, cuối cùng cũng không báo cáo lên trên, một người lương thiện như vậy lại càng không muốn đứa con của mình lớn lên trong một gia đình đơn thân.
Và chính điểm này là điều tôi muốn lợi dụng.
Nhân tính vốn là thứ ấm áp, mà tôi thì yêu tha thiết sự ấm áp ấy, đặc biệt là sự ấm áp chỉ có ở nơi cô ấy.
4.
Giờ đây, tôi xem như đã được cứu rỗi.
Nhưng trước khi có được cô ấy, tôi từng ở một mình trong căn phòng nhỏ bé ấy, mang trong mình tư duy của loài người, cảm giác chẳng khác nào bị giam trong địa ngục không còn tri giác, cảm xúc lớn nhất chính là cảm thấy bản thân mình sắp phát điên.
Tôi giống như một con thú bị nhốt, vừa tha thiết mong mỏi ánh sáng bên ngoài, vừa vứt bỏ hết mọi cách tự cứu lấy chính mình.
Tôi hiểu rõ nếu mình trốn chạy, tôi sẽ không bao giờ có thể ở bên cô ấy nữa.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Tôi không phải không biết lý do cô ấy nuôi dưỡng tôi, tôi chỉ chưa từng nói ra, cũng chưa từng vạch trần.
Có những chuyện, một khi nói thành lời sẽ khiến người ta tổn thương, mà tôi thì không muốn giữa chúng tôi xuất hiện bất kỳ vết rạn nào.
Một mặt tôi chịu đựng sự dày vò trong lòng, một mặt lại luôn muốn được dính lấy cô ấy, chỉ mong cô ấy có thể ở bên tôi thêm chút nữa.
Còn cô ấy thì sao?
Cô ấy hoàn toàn chẳng hay biết gì, thậm chí từ trước đến nay vẫn chỉ xem tôi là vật thí nghiệm, chỉ nghĩ đến việc dùng tôi để hoàn thành nghiên cứu, khiến đám cái kia thừa kế gene của tôi.
Tôi hận không? Dĩ nhiên là hận chứ.
Nhưng dường như tôi lại không đủ tư cách để hận.
Dù sao tất cả đều là do tôi tự mình giăng tơ, tự mình chuốc lấ, đứng trên lập trường của cô ấy, cô ấy chỉ là đang thực hiện một công trình nghiên cứu đến cùng, tất cả chỉ là công việc mà thôi.
Ha ha, chuyện gì cô ấy làm, tôi cũng đều có thể tìm lý do để tha thứ cho cô ấy.
Đến cả việc căm hận cô ấy, tôi cũng không dám căm hận quá sâu.
Lúc đó tôi từng nghĩ, có lẽ một ngày nào đó khi tôi không còn khống chế được bản thân nữa, tôi sẽ kéo cô ấy cùng đi đến bước hủy diệt.
Bởi lẽ… địa ngục quá hoang vu, còn cô ấy là người mà tôi yêu thương nhất trên đời, sao tôi có thể chịu đựng được cảnh không có cô ấy ở bên cạnh chứ?
5.
Chỉ cần nghĩ đến đoạn thời gian tăm tối ấy, bóng tối trong lòng tôi lại càng lan rộng, vô thức, tôi siết chặt vòng tay ôm lấy cô ấy.
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó nên cô gái vừa mới trải qua đêm tân hôn, vẫn còn đang ngủ say trong lòng tôi bất ngờ mở mắt.
Đôi mắt đẹp của cô ấy nhìn tôi không chớp, ánh mắt mang theo chút dò xét.
Tôi thầm cảnh giác nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng: "Em sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Cô ấy khẽ nhíu mày rồi đẩy tay tôi ra, hơi cựa mình như muốn ngồi dậy.
"Không biết tại sao… trong lòng em luôn có cảm giác bất an, cảm giác ấy khiến em rất buồn…"
Tôi không đổi sắc, cúi đầu hôn nhẹ lên tấm lưng trắng nõn của cô ấy, khẽ dùng sức kéo cô ấy lại gần mình hơn.
Thật tốt… nhiệt độ tiếp xúc của làn da khiến tôi có được cảm giác an toàn.
Nếu không tôi sẽ luôn cảm thấy mình chỉ đang nắm trong tay một lớp không khí, có thể bị cơn gió nào đó cuốn bay đi bất cứ lúc nào.
Tôi lại hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô, thì thầm đầy mê hoặc: "Sao có thể chứ? Giờ chẳng phải mọi thứ đã yên ổn rồi sao? Không còn ai có thể chia cắt chúng ta được nữa…"
Cô ấy khựng lại, ánh mắt thoáng xao động, dường như cô ấy đang cân nhắc lời tôi nói.
Nhưng sao tôi có thể để vợ của tôi bắt đầu cảm thấy bất thường rồi lại tiếp tục suy nghĩ lung tung chứ?
Tôi siết chặt thêm chút nữa khiến cô ấy cắn môi, một hàng nước mắt lặng lẽ trượt xuống.
"Đúng thế… Diệp Hi, chúng ta sẽ mãi mãi… ở bên nhau."
Tôi nhìn vào đôi mắt hơi sưng đỏ của cô, siết chặt vòng tay quanh eo cô ấy rồi khẽ cười.
"Ừm, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
(Hoàn toàn văn)