Em, Anh và Ainsworth - Chương 11: Vết Nứt.

Cập nhật lúc: 2025-11-23 14:32:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

An tỉnh dậy khi ánh sáng buổi chiều chiếu nghiêng qua rèm cửa bệnh xá. Mùi t.h.u.ố.c khử trùng thoảng trong khí, sàn đá lạnh… và tiếng chim hót vang bên ngoài khung cửa sổ.

Trong khoảnh khắc đầu tiên, cô nhớ chuyện gì xảy .

Rồi…

Nước lạnh.

Tiếng hét của Sophia.

Một lực đẩy từ phía .

Bóng lao xuống hồ.

Cả An co , run lên như một chiếc lá còn vương sương.

thực sự nghĩ — sẽ nữa.

Y tá kiểm tra xong liền rời . Cánh cửa khép nhẹ.

Và lúc

một bóng cao lớn dựa khung cửa.

Edmund Blackwood.

Không còn vẻ chỉn chu thường ngày, mang theo một sự mệt mỏi trầm lặng. Áo sơ-mi mở hai cúc, ống tay xắn vội, mái tóc đen rũ nhẹ như xua tay qua. Bàn tay băng kín, dấu đỏ mờ còn in qua lớp gạc trắng.

An bật thẳng dậy theo phản xạ.

“Đừng gần,” cô , giọng khàn và run.

Edmund dừng ngay lập tức.

Đôi mắt xám của tối , giống bầu trời mưa xé bởi một vệt sấm.

“Anh định—”

“Làm ơn tránh xa .”

An siết chặt mép chăn. “ …gặp rắc rối thêm nữa.”

Edmund nghiêng đầu, như thể hiểu lựa chọn xuất phát từ .

rõ ràng — nó đau.

Sophia từ bên ngoài xông , chắn ngay mặt An như một con mèo nhỏ xù lông.

“Anh ơn chỗ khác , Edmund!”

Giọng cô sắc đến mức khí cũng rung lên.

“Anh hiểu An sợ thế nào !”

Edmund im, thở nén một nhịp.

Rồi bước lùi.

Không phản kháng.

Không giải thích.

Chỉ thu ánh mắt..

Cánh cửa khép lưng .

Trong khoảnh khắc , lặng tràn căn phòng —

nặng đến mức An thấy lồng n.g.ự.c thắt ,

như thể chính cô đóng cánh cửa đó.

………..

Phòng hiệu trưởng của Ainsworth vốn yên tĩnh như một viện bảo tàng nhỏ.

sáng hôm khí đặc quánh như một lớp bụi lạnh.

Edmund Blackwood chiếc ghế đối diện bàn việc của hiệu trưởng.

Lưng thẳng. Gương mặt biểu cảm.

Ngón tay xoay nhẹ con d.a.o nhỏ bằng kim loại bạc—thứ đồ vật vẫn nghịch mỗi khi cảm xúc dồn nén.

Một cử động chậm rãi, nhưng sắc như cạnh gương.

Hiệu trưởng Ainsworth bàn việc, bàn tay run khi đặt tập hồ sơ xuống.

Không vì sợ học sinh.

Mà vì sợ… cái họ Blackwood lưng học sinh .

Ở bên cạnh Edmund là hai luật sư của gia tộc. Một mở cặp, rút văn bản soạn sẵn.

“Thưa ngài hiệu trưởng,” luật sư bằng giọng đều đặn, “đây là quyết định tạm đình chỉ ba sinh viên vì hành vi bạo lực trong khuôn viên trường. Gia tộc Blackwood yêu cầu xử lý theo đúng điều khoản an cơ bản của học viện.”

Hiệu trưởng nuốt nước bọt.

Dù ông cố giữ vẻ bình tĩnh, giọng vẫn nghẹn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/em-anh-va-ainsworth/chuong-11-vet-nut.html.]

“V… . hiểu.”

Edmund vẫn im lặng.

Không một lời.

Không một thoáng d.a.o động.

sự im lặng của —còn đáng sợ hơn bất kỳ lời đe dọa nào.

Cánh cửa phòng mở .

Ba nữ sinh dẫn .

Khuôn mặt tái mét.

Bước chân run rẩy.

Mira Collins đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng đôi môi mất sắc.

Isabella cuối cùng—dù vẫn giữ dáng vẻ quý tộc, nhưng ánh mắt rõ ràng… nắm tình hình.

Luật sư lệnh:

“Ba sinh viên dính líu đến hành vi gây nguy hiểm trong khuôn viên trường: đình chỉ học ba tháng, xem xét tái nhập khi tất điều tra nội bộ.”

“Cái gì…?”

Giọng Mira bật khàn đặc, tin nổi.

“Đình chỉ…? Vì chuyện đó thôi ? Chỉ vì CON BÉ ĐÓ?”

phắt sang Edmund, đôi mắt đỏ như bật vì phẫn nộ.

“Blackwood, thể—! Anh quan tâm cô đến mức ?”

Isabella cũng bật lời theo bản năng, giọng run dù cố tỏ điềm tĩnh:

“Edmund… em mới là hôn phu của . Sao vì một ngoài—”

Câu mở

Edmund ngẩng mặt.

Đôi mắt xám bạc Isabella.

Không lạnh.

Không giận.

Mà là trống tuyệt đối—như cánh cửa sắt khép rầm , chặn hết tia hy vọng.

Khi cất tiếng, giọng thấp và trầm như mặt hồ tối gợn sóng:

.”

Một nhịp.

“Đừng. Đụng .”

Căn phòng c.h.ế.t lặng.

Luật sư cúi đầu.

Hiệu trưởng siết chặt cây bút.

Mira bất động—như tát thẳng bằng sự thật.

Isabella tái mặt đến mức son môi đỏ cũng trở nên chói lọi bất thường.

Edmund dậy.

Không thêm một ai khác.

Chỉ đóng con d.a.o trong lòng bàn tay—cạch một tiếng nhỏ, vang rõ hơn cả tiếng thở của trong phòng.

Rồi lưng, mở cửa và bước , để lưng một căn phòng im bặt—nơi từng gương mặt đều căng theo một cách khác : sửng sốt, hoang mang, phẫn nộ… và nỗi sợ lặng như đá chìm.

…….

An vẫn bệnh xá thêm vài ngày để theo dõi. Sophia gần như rời nửa bước—chăm sóc, canh chừng, lo lắng cố tỏ cứng cỏi để An yên tâm.

Trong những buổi chiều lặng tiếng mưa, Sophia kể cho An chuyện ba sinh viên đẩy cô xuống hồ đình chỉ ba tháng. Trong đó Mira.

An lặng .

Không vui.

Không hả hê.

Chỉ là một cảm giác hỗn độn, khó gọi thành tên.

Bởi mỗi khi nhắm mắt, điều hiện lên vẫn khoảnh khắc cô đẩy,

mà là đôi mắt xám bạc lao xuống mặt nước tối đen

rõ ràng đến mức khiến cô giật tỉnh giấc giữa đêm.

Cô cố quên.

quên .

Loading...