Chú Trương cau mày.
Chú kéo tôi ra sau lưng, đẩy bác cả ra rồi bước ra ngoài.
Bà nội thấy vậy liền lao lên phía trước, hai tay ôm chặt lấy chân chú Trương.
"Ông có chịu không thì bảo, ông không chịu tôi kêu người đấy!"
"Người đâu, cứu mạng với, bộ đội đánh người rồi!"
Tôi định kéo bà nội ra, lại bị Thần Thần ôm chặt lấy eo kéo lại, hai đứa giằng co nhau.
Chú Trương cuống lên: "Bà lão, bà buông tay ra, không thì tôi không khách sáo đâu đấy!"
"Không, tôi không buông!"
"Ông không phải nói con trai út nhà tôi đối xử với ông không tệ sao? Nó c.h.ế.t là vì cứu ông đấy, tôi không tin ông dám đánh mẹ nó đâu!"
"Ông đưa Thần Thần đi Bắc Kinh học, không thì hôm nay ông đừng hòng đi!"
14
Gương mặt ngăm đen của chú Trương lập tức lạnh xuống.
Chú vừa định giằng bà nội ra, bỗng một bóng người từ ngoài cửa xông vào.
Chính là bà Vương đã đưa tôi về.
Bà vung chổi lên quật tới tấp vào người bà nội, miệng còn không ngừng chửi rủa.
"Con mụ già này, còn dám uy h.i.ế.p người nhà lính."
"Người ta không đánh bà, nhưng bà đây không có thói quen nhường nhịn bà đâu."
"Bà mau buông tay ra cho tôi!"
Bà nội đau quá đành buông tay.
Bác cả xông lên đánh bà Vương, lại bị chú Trương quật ngã lăn quay ra đất.
Bác dâu cả và Thần Thần vội vàng chạy tới đỡ bác cả dậy.
Nhân cơ hội này, chú Trương bế tôi lên, gọi bà Vương cùng đi.
Ra khỏi cửa, tôi hớt hải kéo chú Trương đi về hướng cửa hàng tạp hóa.
"Chú ơi, đi đường này, cửa hàng tạp hóa có điện thoại, chúng ta phải mau báo cảnh sát."
Bà Vương cũng tiếp lời: "Đúng đúng, cái bà lão đó lòng dạ đen tối lắm, hồi Nha Nha còn bé đã định nuốt trọn tiền bạc của hai mẹ con nhà nó rồi."
"Chú đánh con trai lớn của bà ta, chắc chắn bà ta không bỏ qua đâu."
"Đi đi, sang nhà tôi gọi, tôi làm chứng cho hai người."
Cảnh sát rất nhanh đã đến.
Chú Trương đưa giấy tờ tùy thân cho cảnh sát xem, lại có thêm lời chứng của bà Vương, bà nội và bác cả bị bắt đi.
Tôi dẫn chú về nhà gặp mẹ.
Mẹ tôi ban đầu giật mình, sau đó lại mừng rỡ, nhiệt tình tiếp đãi chú Trương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/em-be-3-tuoi-dau-voi-ba-noi-tam-co/het.html.]
Sau đó chú Trương đưa mẹ con tôi cùng nhau lên Bắc Kinh.
Chú Trương sắp xếp cho mẹ tôi một công việc ở phường.
Chỗ làm ở trường mẫu giáo cũ ở quê nhà được nhường lại cho con dâu út của bà Vương.
Về sau, chú Trương và mẹ tôi kết hôn, tôi đổi miệng gọi chú là bố.
Hai người họ rất ăn ý không bao giờ nhắc đến nhà bà nội nữa.
Ngược lại, bà Vương và anh em họ bên nhà cậu thỉnh thoảng lại thông báo cho tôi một vài tin tức.
Sau khi bác cả được thả ra khỏi đồn cảnh sát, danh tiếng của cả nhà bọn họ đã thối hoắc.
Chuyện xấu lan nhanh ở cái vùng quê nhỏ bé này, dần dà ngay cả ở thành phố cũng không ai thuê bác cả làm việc nữa.
Bác cả chỉ có thể nhận những việc người khác chê, tiền ít việc nhiều lại phiền phức.
Vài năm sau, Thần Thần mắc bệnh suy thận giống như kiếp trước.
Tiền chữa bệnh không chỉ tiêu hết số tiền ít ỏi tích cóp được của gia đình, mà còn vì không tìm được nguồn thận thích hợp, người cũng không qua khỏi.
Bác cả chịu đả kích lớn, một lần nữa lái xe trong trạng thái tinh thần hoảng hốt, khi vào cua thì lao xuống vực.
Đến khi tìm được xác thì đã bị không biết loài động vật nào rỉa rói tan nát.
Bác dâu cả không chịu nổi cú sốc này mà phát điên, không được mấy năm cũng qua đời.
Nhưng cũng có người nói là do bà nội không muốn nuôi một người điên, nên đã bóp c.h.ế.t bác dâu cả.
Tin tức truyền đến tai nhà mẹ đẻ của bác dâu cả, người nhà mẹ đẻ của bác dâu cả đến gây sự một trận, đập phá tan hoang đồ đạc trong nhà.
Một nhà bốn người chỉ còn lại một mình bà nội.
Năm tôi hai mươi tuổi, cả nhà ba người chúng tôi về quê tham dự đám cưới con trai cậu.
Buổi chiều tôi một mình lặng lẽ về thăm thôn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đứng trước cửa, tôi nhìn ngó xung quanh.
Ngôi nhà quen thuộc đã sớm tiêu điều xơ xác.
Tiếng gà gáy rộn rã không ngớt trong ký ức đã biến mất.
Bà nội đang khó nhọc múc nước giếng.
Đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, nhà nhà trong thôn đều đã dùng nước máy.
Chỉ còn lại bà vẫn dùng giếng nước.
Lưng bà còng hẳn xuống, bàn tay nắm chặt gầu nước run rẩy không ngừng.
Mắt bà nội dường như có vấn đề.
Bà nheo mắt nhìn về phía cửa, khàn giọng hỏi: "Ai đấy?"
Tôi không trả lời, quay người rời khỏi thôn.
Hết