Em họ trộm giấy báo nhập học của tôi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:26:56
Lượt xem: 118
Em họ là cha nó cố ý bỏ ở nhà chúng .
Tiểu thúc ăn nợ một khoản lớn, ngoài thuê trả nợ, ai ngờ một cái là năm năm thấy về.
Cha vốn nhân hậu, nên họ nuôi em họ khôn lớn.
Lúc thi đỗ đại học, thưởng cho một căn nhà.
Tiểu Vũ thấy bĩu môi:
“Em em bằng chị. Đợi sang năm em thành niên, các bác cho em căn nhà cũ đang ở là .”
Lâu nay chẳng thấy bóng dáng, bỗng tiểu thúc tiểu thẩm nhảy phản đối:
“Không ! Đều cùng nuôi lớn, con nhà chỉ nhà cũ? Chúng cũng nhà mới, thì chia thành tiền, chúng tự mua.”
Mẹ gật đầu, mỉm mà :
“ là . Vậy mấy năm tiền nuôi dưỡng, hai trả .”
1
Kỳ nghỉ hè sắp hết, cha đưa cho một chùm chìa khóa.
“Đây là căn hộ cạnh trường đại học con. Mọi thứ trong đó, cha với sắm sửa xong, con đến là ở ngay.”
như chiếc bánh lớn rơi trúng đầu, choáng váng ngơ ngác.
Thảo nào mấy hôm cha du lịch dẫn theo, hóa là chuẩn cho một bất ngờ.
“Cảm ơn cha!”
ôm chầm lấy cổ cha, chạy bếp, ôm lấy eo , dụi tới dụi lui.
“Thôi nào, con gái lớn như , để khác thấy chê .”
Mẹ trách yêu, nhưng vẫn gắp một viên thịt viên chiên, thổi nguội nhét miệng .
Ăn miếng thịt viên, hài lòng, chạy đến chổ ngủ của con cún, giơ chùm chìa khóa khoe với chó con.
“Tiểu Mễ, đợi chị dọn sang đó định, sẽ đón em qua ở cùng nhé!”
vuốt đầu nó, khẽ thì thầm. Tiểu Mễ vui mừng l.i.ế.m tay , chọc cho cha cũng bật .
Trong nhà lan tràn một bầu khí vui vẻ.
lúc , Tiểu Vũ “rầm” một tiếng mở cửa phòng, mặt mày u ám.
“Chị, thể nhỏ chút ? Không em còn xong bài tập hè ?”
định xin , thì ánh mắt nó bỗng dừng , chằm chằm chùm chìa khóa trong tay , nghi ngờ sang hỏi :
“Bác dâu, nhà đổi khóa mới mà đưa chìa cho con?”
Mẹ , đôi mắt lấp lánh:
“Không đổi, đây là chùm chìa khóa căn hộ nhỏ cha mua cho chị con, ngay cạnh trường đại học.”
“Ồ, chị thật . Không giống con, chẳng gì cả.”
Tiểu Vũ chua chát buông lời, đôi mắt vẫn rời khỏi chùm chìa khóa trong tay .
Đến khi gọi ăn cơm, nó mới miễn cưỡng thu ánh .
Trên bàn cơm, Tiểu Vũ dùng đũa gõ leng keng bát đĩa, bầu khí vui vẻ khi nãy phá tan.
Chúng chỉ nghĩ nó nhớ cha nên buồn, cũng chẳng tiện gì thêm.
“Con ăn no .”
Không ai dỗ, nó quẳng bát xuống bàn, về phòng, tiếng đóng cửa nặng nề hơn thường lệ.
Mẹ nhịn mãi nổi, trách cha :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/em-ho-trom-giay-bao-nhap-hoc-cua-toi/chuong-1.html.]
“Con bé năm cũng thi , bố nó mà còn lo thì cũng nên về xem nó một chứ?”
Tiểu Vũ – tên đầy đủ là Trương Tiểu Vũ – mười hai tuổi đến nhà .
Năm đó, tiểu thúc ăn thua lỗ, nợ ngập đầu, bọn đòi nợ ngày ngày đến quấy, thật sự hết cách, ông bèn mang nó đến gửi ở nhà , là “tạm ở nhờ vài ngày”.
đợi đến lúc sắp khai giảng, cũng chẳng thấy ai đến đón.
Cha gọi điện mới , tiểu thúc và tiểu thẩm nơi khác ăn.
Họ : con nhờ chị chăm sóc, chờ khi kiếm tiền sẽ về đón.
Con bé ở cái tuổi dễ lo nhất, mà cha đúng lúc thăng chức, bận rộn chẳng kịp xoay xở, đành bàn gửi tạm nó cho khác.
Cha gọi hết lượt các em họ hàng, khéo léo hết lời, thậm chí hứa trả một khoản tiền nuôi hàng tháng, mà ai chịu nhận.
Cuối cùng nó đáng thương, ngay cả bữa cơm cũng chẳng dám ăn, cha chỉ thở dài, bàn với giữ nó .
Lúc đầu, tiểu thúc còn giả vờ gửi về vài trăm tệ, thì đến điện thoại cũng chẳng thèm .
Mẹ sợ con bé thiếu thốn tình cảm, từng nhắc mặt nó những chuyện .
tâm tính Tiểu Vũ càng ngày càng trở nên kỳ lạ.
2
Sáng hôm , ăn sáng xong, Tiểu Vũ bỗng mở miệng:
“Bác cả, con cũng một căn nhà.”
Cha uống ngụm liền phun hết, sặc đến ho ngừng.
“Tiểu Vũ, con cái gì?”
Mẹ còn tưởng nhầm.
“Chị Lâm Lâm nhà , con cũng một căn.”
Tiểu Vũ giọng thản nhiên, cứ như chỉ là xin một bộ quần áo mới, “nếu thì bất công quá.”
Cả ba chúng sững sờ, gần như tin nổi tai .
“Tiểu Vũ, căn nhà đó là cha mua cho chị học.”
uyển chuyển nhắc khéo, ý tứ là: thì tìm cha mà mua.
“Con mà, cho nên bác cả cũng nên mua cho con một căn.”
Tiểu Vũ cắt ngang lời , sang thẳng cha :
“Con con bằng chị, con chỉ cần căn nhà cũ đang ở là . Sang năm con thành niên, bác cả bác dâu chuyển căn nhà đó sang tên cho con. Đợi con thành đạt, nhất định sẽ báo đáp tử tế.”
Mẹ thu nụ :
“Tiểu Vũ, con lo học hành , mai kiếm tiền thì tự mua.”
“Con ngay mà! Trong mắt con chỉ là ngoài. Lúc con đến, để con coi đây là nhà , hóa đều là lừa gạt!”
Trương Tiểu Vũ lóc hét lên, sập cửa bỏ phòng. Những ngày , nó mặt nặng mày nhẹ với cả nhà.
Mẹ thấy bao nhiêu năm trời chăm sóc đều uổng phí cho chó, dứt khoát coi như thấy.
Cha thì mấy đến khuyên giải, nhưng Tiểu Vũ chẳng mảy may nể tình, nào cũng lấy cớ bài tập mà từ chối trò chuyện.
Đến sáng thứ Bảy, nấu xong bữa sáng, bảo cha gọi nó xuống ăn.
Cha gõ cửa thật lâu cũng thấy động tĩnh.
Cha lo quá, sợ xảy chuyện, vội lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.
Trong phòng trống trơn.
Trên bàn để một mảnh giấy:
“Cái nhà thiên vị , một ngày con cũng ở nổi.”