Em họ trộm giấy báo nhập học của tôi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:27:47
Lượt xem: 119

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3

Mẹ tức giận, ném mạnh mảnh giấy cha:

“Đấy, con bé ngoan ngoãn của ông đấy!”

Cha ôm đầu, day day giữa chân mày.

“Trước hết tìm , đợi nó về thì sẽ tìm cách báo cho bố nó đến mà đón .”

Mẹ dù giận vẫn hiểu chuyện, gọi điện cho bạn bè Tiểu Vũ, sai và cha lùng khắp quán net, công viên.

Mãi đến khuya, chúng mới tìm thấy nó ở nhà một bạn cùng lớp.

Nó sống c.h.ế.t chịu về, trừ khi cha đối xử công bằng.

Mẹ giận lo:

“Con về nhà , gì thì từ từ chuyện.”

“Không gì để bàn cả. Hoặc là mua nhà cho con, hoặc con sẽ với cha con, rằng bao năm nay ngược đãi con.”

Trương Tiểu Vũ phun câu kinh hoàng.

nhịn nổi, giật lấy điện thoại:

“Trương Tiểu Vũ! Em thử đặt tay lên tim mà xem, năm năm nay cha đối xử với em còn hơn với , em thốt những lời ?!”

Từ khi nó về nhà , cha mua cái gì cũng phần cho nó.

Sợ nó suy nghĩ nhiều, đồ mua về đều để nó chọn .

Học hành sa sút, cha còn cho học thêm, ngày nào cũng đưa đón.

Thế mà bây giờ chúng ngược đãi nó.

Đầu dây bên im lặng một lúc, chỉ còn tiếng tút dài bận máy.

Hôm , mấy năm chẳng liên lạc, tiểu thúc tiểu thẩm bỗng gọi điện cho cha .

Không Tiểu Vũ thêm mắm dặm muối thế nào, mà giọng điệu tiểu thúc đầy hằn học, chất vấn vì cha phân biệt đối xử, khiến con gái họ ấm ức.

Cha cũng nổi giận. Nuôi con gái nhà họ bao năm, giờ cả nhà trách móc. Ông dứt khoát:

“Muốn thì lập tức về mà đón con .”

Vài ngày , tiểu thúc tiểu thẩm dẫn theo Trương Tiểu Vũ đầy thương tích cùng một đám họ hàng đến nhà chúng , đòi “ cho lẽ”.

“Anh cả, ngày đó cũng ép bất đắc dĩ mới gửi con cho . dẫu giận cũng thể trút hết lên đầu con bé !”

Tiểu thúc kéo Trương Tiểu Vũ mặt .

Nó mặc một chiếc áo cũ kỹ, , bẩn thỉu như lăn từ bãi rác về.

Làn da lộ chi chít vết thương, tóc tai rối bời, chẳng khác nào chui từ đống rác.

“Đây mà là bác ruột ? Lại nỡ hành hạ một đứa trẻ thành thế .”

Một họ hàng Tiểu Vũ thương xót, lên tiếng phụ họa, giọng đầy bất mãn.

“Đã nuôi tử tế thì lúc đầu đừng mang nó về.”

Phía bên thím cũng buông lời châm chọc.

Một thái thúc công trong nhà, tính lo chuyện thiên hạ, chỉ thẳng mặt cha mắng:

“Nhà cũ của cha đều giao cho , ngay cả đứa trẻ cũng nuôi nổi, thật quá nhẫn tâm!”

“Đều là em ruột, thể ức h.i.ế.p em trai như !”

Càng càng tức, cuối cùng ông thẳng thừng:

“Nếu thật sự , thì chia cho em trai phần nó đáng hưởng! Đừng để cả họ Trương chúng mất mặt ở làng!”

Cha lập tức phắt sang tiểu thúc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/em-ho-trom-giay-bao-nhap-hoc-cua-toi/chuong-2.html.]

“Đó là mày với họ?”

sai ? Nhà của cha chẳng bán ?”

Tiểu thúc ưỡn cổ cãi vã.

Cha tức giận, chụp lấy cái chổi lông gà cạnh cửa quất thẳng ông :

“Mày còn mặt mũi ! Hồi đó chính mày gọi điện nhờ tao bán nhà để trả nợ, tiền đủ còn bắt tao bù thêm hơn chục vạn, giờ dám ăn trắng trợn như thế!”

“Thì ai ăn chặn ? Nhà to thế chỉ bán hơn tám mươi vạn.”

Tiểu thúc lẩm bẩm.

“Cái nhà cũ mày tưởng bán bao nhiêu? Mày mà hỏi xem, nhà bên cạnh y hệt mà chỉ bán tới bảy mươi vạn!”

Cha ném phăng cái chổi, tức đến thở dốc.

mà thương tích con bé là thật. Không do chị bạc đãi thì còn ai?”

Phía họ hàng nhà thím lẩm bẩm.

Mẹ cũng nhịn nổi nữa, đẩy bật cửa phòng Tiểu Vũ, chỉ thẳng trong quát lớn:

“Nói chúng bạc đãi nó? Các mở to mắt mà ! Phòng ốc, đồ đạc, chỗ nào kém hơn con gái ?”

Trên bàn học dán kín những tấm ảnh tươi chụp trong các chuyến chơi.

Máy học tập, iPad, máy mát xa mắt, cả đống thú bông đủ loại chật kín góc giường và giá sách.

Trong tủ quần áo treo ngay ngắn đầy đủ quần áo hợp mùa.

“Còn về vết thương nó từ , chính nó tự ! Trong nhà lúc nào cũng lắp camera giám sát cả.”

Mẹ phắt , ánh mắt sắc như d.a.o quét khắp :

“Giờ các tới đây buông lời lạnh nhạt, ngày thấy ai xung phong mang nó về nuôi?”

Một họ hàng liền lúng túng, gượng gạo :

“Ấy… chẳng vì nghĩ tình em ruột thịt thì gần gũi hơn .”

Thấy bên lý lẽ cạn kiệt, tiểu thẩm giả vờ đánh nhẹ n.g.ự.c tiểu thúc, giục ông xin :

“Anh cả, những năm qua chăm sóc con bé vất vả thật. Anh chị lấy chút phí tổn cũng là .”

Nói đến đây, bà đổi giọng, nở nụ :

“Chỉ là, Tiểu Vũ ở nhà chị bao năm, tình cảm chẳng khác con ruột. Giờ mua cho nó một căn nhà, cũng gì quá đáng.”

Câu dứt, cả phòng im lặng, ai nấy , một tiếng động.

Tiểu thẩm tưởng cơ hội, mỉm vỗ vai Trương Tiểu Vũ:

“Chúng chiếm đoạt gì. Chỉ là hai đứa trẻ cùng lớn lên, cũng nên để chúng so đo, ảnh hưởng đến việc học thì chẳng .

Lâm Lâm cũng thi đỗ trường trọng điểm, nếu thông minh như Tiểu Vũ mà vì chuyện nhỏ nhặt mà hỏng tiền đồ, thì lúc đó chỉ một căn nhà là giải quyết , ?”

Trong giọng bà rõ ràng chứa đầy ý đe dọa.

4

Mẹ bỗng nhạt:

“Tiểu Vũ là con nhà ai sinh ?”

“Con sinh, chẳng cũng mang họ Trương ? Sau nó thành đạt, nhớ đến điều của chị, chẳng cũng là phúc cho cả nhà? Thành tích nó kém, tương lai nhất định sẽ báo đáp. Dù tính kiểu nào, chị cũng thiệt.”

Tiểu thẩm dày mặt .

Mẹ gật đầu tiếp lời:

“Đã là con nhà , thì tính nốt mấy năm tiền nuôi dưỡng . Con bé các đưa về, để tránh lỡ chậm trễ tương lai ‘thiên tài’ của nhà các , chúng gánh nổi trách nhiệm .”

Tiểu thúc “soạt” một tiếng bật dậy, ngón tay gần như chọc thẳng mặt :

Loading...